Ngô Bình nói: “Quyền sư Lưu đừng hiểu lầm. Tôi là Long chủ của Thiên Long. Ban nãy có một bán thần nước Mễ vào võ quán của ông và tra hỏi tung tích của ông. Kẻ đó đã đánh chết mười mấy người. Sau khi khống chế được kẻ đó, tôi mới đến tìm ông, muốn biết vì sao người Mễ truy tìm ông”.
Lưu Trường Hưng ngẩn ra: “Anh không đến đây vì vật đó ư?”
Ngô Bình đáp: “Tôi không biết vật mà ông vừa nói”.
Advertisement
Lưu Trường Hưng trầm ngâm giây lát, đoạn bảo: “Mời Long chủ ngồi”.
Advertisement
Ông ấy rót trà cho anh: “Tôi nghe nói Thiên Long là tổ chức rất mạnh trong nước, nên tôi tin anh”.
Ngô Bình đáp: “Ông thật sự có thể tin tôi. Xin hãy nói thật”.
Lưu Trường Hưng im lặng vài giây mới mở lời: “Tổ tiên tôi từng là quan tổng đốc triều Thanh. Khi đó, quan viên địa phương thường nịnh nọt ông ấy và tặng đủ loại quà cáp. Có năm, một tri phủ đã tặng một viên tinh thạch cho ông ấy. Trong tinh thạch có phong ấn một nhãn châu. Sau khi nhìn thấy nhãn châu này, tổ tiên tôi cảm thấy nó đang gửi gắm thông điệp gì đó cho mình nên giữ lại, thường lấy ra chơi”.
“Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Chưa đầy một tháng sau khi có được nhãn châu, tổ tiên tôi đã phát điên, cũng chẳng tiếp tục làm quan được nữa. Đối thủ của ông ấy thừa cơ hãm hại, gia đình tôi sa sút rất nhanh”.
“Sau đó nhãn châu này được truyền lại trong tộc, nhưng dặn rằng con cháu đời sau không được lấy vật này ra chơi nữa, mà phải chôn nó xuống đất”.
Ngô Bình hỏi: “Sao người Mễ lại biết nhà ông có nhãn châu?”
Lưu Trường Hưng đáp: “Trong ghi chép của huyện có tư liệu về gia tộc tôi, nhắc đến nhãn châu. Có lẽ họ biết nhờ ghi chép đó”.
Ngô Bình ngừng lại một rồi nói: “Bây giờ thông tin bị rò rỉ, ông không đủ khả năng bảo vệ nhãn châu này. Nếu ông bằng lòng, tôi có thể mua nó. Hoặc ông có thể trao đổi thứ khác”.
Lưu Trường Hưng nhìn Ngô Bình: “Long chủ, tôi có thể giao nhãn châu cho anh, nhưng có một điều kiện”.
Ngô Bình bảo: “Ông nói đi”.
Lưu Trường Hưng đáp: “Tôi hy vọng con trai tôi có thể gia nhập Thiên Long, làm việc cho Long chủ”.
Ngô Bình cười nói: “Dễ thôi. Có điều tu vi của cậu ấy không cao, làm việc bên ngoài quá nguy hiểm. Tôi chỉ có thể để cậu ấy làm việc văn phòng. Về đãi ngộ thì ông yên tâm, nhận được ít nhất một triệu tiền lương năm”.
Lưu Trường Hưng thở phào: “Cảm ơn anh! Ngoài ra, tôi muốn có một trăm triệu. Con trai tôi còn nhỏ, nó phải lấy vợ, sinh con, sau này sẽ tốn rất nhiều tiền”.
Ngô Bình hào sảng đồng ý ngay: “Được. Tôi sẽ cho ông một trăm triệu. Nếu sau này có người hỏi về nhãn châu, ông cứ bảo là bị tôi lấy đi rồi. Như thế sẽ không ai gây phiền phức cho ông nữa”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!