Hôm nay, Ngô Bình mới có chút thời gian ngồi bên cạnh ao câu cá. Lý Dư thì nằm trên bụi cỏ gần đó sưởi nắng. Đột nhiên, một con cá dài chừng hai mét nhảy lên khỏi mặt nước, xoay một vòng rất đẹp trên không trung rồi lại rơi xuống nước.
Ngô Bình trợn tròn mắt bởi anh cảm thấy con cá này trông rất quen.
Khi con cá nhảy lên khỏi mặt nước, anh mới nhớ ra đây chính là con cá vua anh từng câu được ở vịnh Bạch Long. Con cá này thuộc dòng cá chình hoa, đầu nó có xương nhọn, vô cùng hung hãn. Con cá này từng là bá chủ sông Bạch Long.
Advertisement
Hồi trước khi bắt được nó, Ngô Bình quyết định thả đi vì một con cá to được như vậy rất hiếm.
Con cá chình hoa lại nhảy lên khỏi mặt nước, nhìn Ngô Bình không chớp mắt. Giờ khả năng suy nghĩ của nó đã không thua gì đứa trẻ mười mấy tuổi nên đương nhiên có nhận ra Ngô Bình.
Advertisement
Nó rất cảm kích anh nên như thể đến để cảm ơn.
Ngô Bình cười nói: “Cá vua, mày không sợ chết hay sao? Tao đang câu cá mà mày dám chạy đến đây. Không sợ tao ăn mày hả?”
Cá vua bơi đến trước mặt anh, để lộ cái đầu trên mặt nước rồi liên tục gật đầu với Ngô Bình.
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi: “Sông Bạch Long cách đây mấy trăm cây số, mày không ở đó xưng vương xưng bá mà lại chạy đến đây làm gì?”
Lý Dư lên tiếng: “Chủ nhân, giờ tôi mới là bá chủ của dòng sông, sông Bạch Long này chỉ là một nhánh nhỏ. Tên nhóc này tương đương với quan viên bên dưới, hôm nay tới bái kiến tôi”.
Ngô Bình đáp: “Ồ, nói như vậy là giờ ngươi cai quản cả dòng sông?”
Lý Dư: “Cũng có thể nói vậy. Ít nhất thì thủy tộc ở sông ngòi kênh rạch đoạn tỉnh K, Giang Nam đến tận cửa biển đều đã chịu quy thuận tôi”.
Ngô Bình cười đáp: “Được lắm được lắm, đúng là đáng cơm gạo nuôi ngươi”.
Ngô Bình ném một viên thuốc xuống nước. Thứ này trước đây anh luyện cho Lý Dư, có tác dụng tăng cường sức mạnh thể chất. Sau khi cá vua ăn vào thì liên tục quẫy đuôi, vô cùng vui sướng.
Sau khi cho nó ăn vài viên thuốc, Ngô Bình nói: “Ngươi đừng về sông Bạch Long nữa, sau này ở lại làm thuộc hạ cho Lý Dư đi”.
Cá vua liên tục gật đầu.
Ngô Bình câu được mấy con cá sau đó mang đến nhà bếp cho Lina.
Không lâu sau, ông nội và Lý Mai cũng ngồi máy bay tới và sắp hạ cánh ở sân bay gần đó. Sân bay này mới được xây gần đây. Trước đây lúc xây khu này, Lý Mai đã đầu tư ba tỷ rưỡi tệ. Sau đó cô xây thêm một sân bay tư nhân cách nhà hơn mười cây số. Sân bay này có thể đỗ được máy bay cỡ lớn và trực thăng.
Có lúc thời tiết Vân Đỉnh không tốt, các hãng hàng không khác còn mượn sân bay này để hạ cánh. Từ sân bay đến nhà Ngô Bình đã xây một cao tốc hai chiều, sáu làn xe nên đi lại rất thuận tiện.
Ngô Bình lái xe tới đón họ. Sau khi máy bay hạ cánh, Lý Vân Đẩu, Lý Mai và cả Lý Hoằng Đào lần lượt xuống máy bay.
“Ông nội”, Ngô Bình mỉm cười rồi đi tới ôm lấy Lý Vân Đẩu.
Lý Vân Đẩu cười ha ha, vỗ vai cháu trai, nói: “Cháu ôm ông già này