Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị


“Hả? Nó chữa được bách bệnh ư?” Ngô Bình nổi hứng hỏi: “Thế ai là người tạo ra nó?”
Ngô Bình cười trừ: “Sau nhiều lần chiến loạn, cách tạo ra nó đã bị thất truyền rồi, vì thế bây giờ không ai có thể điều khiển được nó”.

Ngô Bình mỉm cười lắc đầu nói: “Tôi biết cách khống chế nó rồi, cậu có muốn trở thành chủ nhân của nó không?”
Advertisement
Đào Như Tuyết ngạc nhiên chỉ vào mình rồi hỏi: “Tôi ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Nó đã sống trong người cậu hai năm nên để cậu điều khiển nó là hợp lý nhất”.

Dứt lời, anh rạch một đường nhỏ trên ngón tay của Đào Như Tuyết, sau đó nhỏ ba giọt máu của cô ấy lên kén trùng.

Đào Như Tuyết ngây người hỏi: “Đơn giản vậy thôi sao?”
Ngô Bình: “Ừm, lột xác là lúc mà cổ trùng yếu ớt nhất, cậu nhỏ ba giọt máu tươi xuống để nó hấp thu, chờ nó lột xác xong, nó sẽ nhận cậu là người thân.

Còn cách điều khiển nó thì tự cậu phải mày mò thôi”.

Anh bảo Đào Như Tuyết đi nghỉ trước và mang cổ trùng đi luôn, còn anh thì đi tu luyện.


Trời vừa sáng, Ngô Bình đang định chợp mắt một lúc thì Đào Như Tuyết đã hớt hải chạy tới, cô ấy cầm một con trùng nhỏ trong tay với vẻ vui mừng.

“Ngô Bình, tôi có thể đọc được suy nghĩ của nó rồi”.

Ngô Bình nhướn mày: “Thế à? Vậy chứng tỏ là thành công rồi, giờ cậu là chủ nhân của nó rồi đấy”.

So với hôm qua thì giờ con trùng đang phấn chấn hơn nhiều, đôi mắt híp tịt của nó rực sáng, nó nằm trên tay Đào Như Tuyết rồi nhìn Ngô Bình chằm chằm.

Đột nhiên, mắt nó sáng lên rồi nhảy lên cánh tay anh, sau đó há miệng cắn anh một cái.

Ngô Bình bất động nhìn nó, nó cắn rách tay anh rồi bò tới hút máu.

Hút một lúc xong, Ngô Bình tập trung tinh thần thì thấy con trùng này đang có thiện chí với mình, như thể đang nịnh nọt anh vậy.

Anh ngạc nhiên hỏi: “Hai chủ nhân?”

Trong truyền thừa có ghi chép rằng cổ trùng có thể có hai chủ nhân cùng một lúc, không ngờ anh lại gặp đây rồi.

Cùng lúc đó, anh nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của Thần Cơ, nó rất thông minh, hình như vì thấy anh có thể cung cấp thức ăn cho nên nó mới cam tâm tình nguyện nhận anh làm chủ, đương nhiên mục đích là muốn sau này sẽ có nhiều đồ ăn hơn.

Ngô Bình ấn vào thân mình mũm mĩm của nó rồi nói: “Về đi”.

Kỳ lạ là hình như nó còn hiểu tiếng người nên bắn người lên rồi rơi xuống tay của Đào Như Tuyết luôn.

“Vấn đề của cậu được giải quyết xong rồi”, Ngô Bình mỉm cười nói với Đào Như Tuyết.

Đào Như Tuyết vô cùng cảm kích, cô ấy nhìn Ngô Bình rồi chân thanh nói: “Cảm ơn cậu, cậu đã cứu mạng tôi”.

“Chuyện nhỏ ấy mà”, Ngô Bình xua tay nói: “Cậu đi tìm bố đi rồi nói rõ ràng cho ông ấy nghe”.

Đào Như Tuyết gật đầu rồi đưa một tấm danh thiếp cho Ngô Bình: “Đây là số điện thoại và địa chỉ của tôi”.

Ngô Bình nhận lấy, bên trên có ghi số điện thoại và địa chỉ ở Biên Nam, ngoài ra thân phận khác của Đào Như Tuyết còn là phó tổng của tập đoàn Miêu Dược.

Anh có ấn tượng với tập đoàn này, hình như trên ti vi thường hay phát quảng cáo, họ không chỉ sản xuất thuốc, mà còn cả hoá mỹ phẩm nữa.




Advertisement
';
Advertisement