Bác sĩ nói: “Các người là người nhà của bệnh nhân nhỉ. Tình hình của người bệnh quá nghiêm trọng, bắp thịt hay thần kinh, mạch máu gần như đã mất phần lớn, xương cốt vỡ vụn quá, tôi cho rằng cắt bỏ là cách làm tối ưu nhất. Đương nhiên, nếu các vị kiên quyết muốn giữ chân thì chúng tôi vẫn sẽ làm hết sức, có điều tỷ lệ thành công cũng không hơn 1%. Thêm nữa là còn có thể gây ra biến chứng nặng, đe dọa tính mạng của bệnh nhân”.
Ngô Bình ở cạnh, không nhịn được mà chen nang: “Mấy công năng quan trọng ở chân vẫn còn, mạch máu và thần kinh còn khá đầy đủ, có thể giữ được chân!”
Bác sĩ nhìn Ngô Bình một cái rồi hỏi Hạ Ninh bên cạnh: “Bác sĩ Hạ, đây là người của cô?”
Advertisement
Hạ Ninh: “Bác sĩ Triệu, đây là bác sĩ mới tới, tên Ngô Bình, tôi dẫn anh ta tới làm thủ tục!”
Bác sĩ Triệu cười: “Hiện tại người mới lợi hại ha. Cậu nói giữ được chân thì tôi hỏi cậu, miệng vết thương lớn thế này, bên trong còn dính bùn đất, 90% sẽ nhiễm trùng, cậu định chữa thế nào?”
Advertisement
Ngô Bình: “Cơ thể con người có khả năng tự chữa lành cực mạnh, sau khi sử dụng phương pháp vật lý thì có thể bỏ chân vào dịch thể chữa trị để nó tự khôi phục, dịch thể chữa bệnh có thể phòng ngừa nhiễm trùng!”
Bác sĩ Triệu tức giận nói: “Dịch thể chữa trị? Tự cậu sáng tạo ra à?”
Ngô Bình: “Cứ xem là thế đi!”
Bác sĩ Triệu nhìn về phía Hạ Ninh: “Bác sĩ Hạ, người mới giỏi quá, e là khoa cấp cứu không dùng nổi một nhân vật tầm cỡ vậy đâu!”
Hạ Ninh lại khá tin tưởng Ngô Bình: “Bác sĩ Triệu, Ngô Bình là tiến sĩ y học của Hoa Thanh, trình độ cao lắm, hay vầy đi, giao người bệnh mới này cho anh ta, được không?”
Bác sĩ Triệu cười ha ha: “Được, chỉ cần cậu ta dám, tôi không có ý kiến!”
Hai vợ chồng trung niên nghe Ngô Bình có thể giữ chân cho con trai thì vừa mừng vừa sợ, liên thanh nói cảm ơn.
Thủ tục của Ngô Bình đã xong xuôi, anh đến khoa cấp cứu ký rồi nhận trang phục cách ly và thẻ công tác.
Chủ nhiệm khoa cấp cứu là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, chị ta lật xem sơ yếu lý lịch của Ngô Bình một lượt, cười nói: “Chàng trai, lý lịch không tệ, cố gắng làm nhé”.
Chị ta gọi một cuộc điện thoại, sau đó một bác sĩ trẻ chừng ba mươi tuổi có vẻ ngoài lịch sự đi đến.
“Chủ nhiệm, chị tìm tôi?”
Chủ nhiệm khoa nói: “Bác sĩ Mã, cậu ta là thực tập sinh mới tới, sau này đi theo cậu”.
Bác sĩ Mã nhìn Ngô Bình, nói: “Được”.
Sau đó nói với Ngô Bình: “Đi theo tôi”.
Anh ta dẫn Ngô Bình đến một văn phòng, trên mặt bàn hình bầu dục, bốn bác sĩ bồi dưỡng đang cúi đầu viết bệnh án.
Bác sĩ Mã thản nhiên nói: “Tôi tên là Mã Chí Viễn, bọn họ đều là người tôi hướng dẫn. Cậu có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi bọn họ”.