Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Chu Liên Kiệt cười đáp: “Ừ, anh cứ đi đi, tôi ở đây chờ anh”.  

 

Ngô Bình và Đường Băng Vân nhanh chóng đi đến lương đình. Ba mặt của lương đình này có hòn non bộ. Lúc Ngô Bình đến nơi mới nhìn thấy Đông Phật tiên sinh đang đứng sau một hòn non bộ.  

 

Anh mừng rỡ hô lên: “Sư phụ!”  

Advertisement

 

Đông Phật tiên sinh mỉm cười: “Đệ tử, con đến Thục Sơn, sao không báo với sư phụ một tiếng?”  

 

Ngô Bình đáp: “Con định thắng chắc bảng Nhân Tiên rồi mới đến gặp sư phụ”.  

Advertisement

 

Đông Phật tiên sinh gật gù: “Ban nãy ta đã xem phần kiểm tra của con rồi. Không hổ là đệ tử của ta, tư chất rất phi thường”.  

 

Đường Băng Vân cất lời: “Chào tiền bối Kiều!”  

 

Đông Phật tiên sinh khẽ gật đầu.  

 

Ngô Bình hỏi: “Bây giờ sư phụ cũng đang là trưởng lão của Thục Sơn ạ?”  

 

Đông Phật tiên sinh đáp: “Hồng Lăng đã bái sư ở Hạo Thiên kiếm phủ, được phủ chủ nhận làm đệ tử cuối cùng. Ta cũng được thơm lây, trở thành trưởng lão nội môn của Thục Sơn, có cơ hội tu luyện tuyệt học trong kiếm phủ. Mà Hồng Lăng cũng đã gửi riêng cho ta rất nhiều tài nguyên tu hành, giúp tu vi của ta tăng vượt bậc”.  

 

Ngô Bình hỏi tiếp: “Sư phụ, Hạo Thiên kiếm phủ có địa vị như thế nào ở Thục Sơn ạ?”  

 

Đông Phật tiên sinh trả lời: “Hạo Thiên kiếm phủ có số lượng người đông đảo nhất, mà tu vi của phủ chủ lại khó lường, luôn nắm giữ vị trí dẫn đầu Thục Sơn, ngay cả Thanh Vân Phong đứng đầu năm đỉnh cũng phải cam phận dưới quyền”.  

 

Nói đến đây, ông ấy bảo: “Con nhất định sẽ toả sáng ở bảng Nhân Tiên. Đến lúc đó, năm đỉnh, hai điện, một phủ chắc chắn sẽ dốc sức tranh giành con. Ngô Bình, con đã nghĩ đến chuyện gia nhập thế lực nào chưa?”  

 

Ngô Bình đáp: “Sư phụ nói với con chuyện này, chắc hẳn đã nghĩ giúp con rồi phải không ạ?”  

 

Đông Phật tiên sinh nói: “Ta hy vọng con có thể gia nhập Vô Tương phong. Trần Đạo Huyền - phong chủ của Vô Tương phong, có tu vi rất cao. Mấy trăm năm qua, họ bị bốn đỉnh núi còn lại áp chế, nên vẫn luôn nhẫn nhịn, mong muốn nổi dậy trở lại. Nếu con đến đó, muốn tài nguyên họ sẽ cho con tài nguyên, muốn địa vị họ sẽ cho con địa vị”.  

 

Ông ấy tiếp tục: “Về việc ta là sư phụ của con, tạm thời đừng nói với người khác. Nếu không rơi vào tình huống bắt buộc, con cũng chớ gặp mặt Hồng Lăng. Một khi thân phận công khai, hai con sẽ rơi vào thế khó”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Con nhớ rồi, thưa sư phụ”.  

 

Đông Phật tiên sinh bảo: “‘Con cũng không cần thất vọng. Nếu có cơ hội, ta sẽ đưa Hồng Lăng ra ngoài, cùng nhau đi dạo”.  

 

Nói xong, ông ấy mỉm cười nhìn Đường Băng Vân: “Cô bé, hài lòng với hôn sự này chứ?”  

 

Đường Băng Vân đỏ bừng mặt, liếc Ngô Bình một cái.  

 

Đây không phải là nơi thích hợp để trò chuyện. Nói được vài câu, Kiều Bộ Tiên đã rời đi trước.  

 

Ngô Bình và Đường Băng Vân trở về chỗ cũ. Cả hai được Chu Liên Kiệt dẫn đến quảng trường, chờ chia nhóm.  

 

Họ vừa đến quảng trường, Trần Hạc Niên đã

Advertisement
';
Advertisement