Mông Trạch nhận lấy đan dược, đứng ở một bên vận công.
Phạm Ân Cách và Đinh Nộ Công đưa mắt nhìn nhau: “Mông Trạch đang hồi phục tu vi?”
Advertisement
Trương Tây Linh cười bảo: “Y thuật của giáo chủ vô địch thiên hạ, chữa khỏi cho Mông Trạch là chuyện dễ như trở bàn tay”.
Vẻ mặt Phạm Ân Cách trở nên nghiêm túc: “Nếu có thể hồi phục tu vi, Mông Trạch sẽ là người sở hữu tu vi cao nhất Hắc Thiên Giáo. Mông Trạch mà có thể tận trung vì giáo chủ thì quá tốt rồi”.
Advertisement
Lúc này, Phạm Ân Cách cũng thuận đà thừa nhận thân phận giáo chủ của Ngô Bình.
Đinh Nộ Công lên tiếng: “Chỉ sợ tả hộ pháp không cam lòng. Mấy năm nay, ông ta quá mạnh, một mình chèn ép chúng ta đến mức không thở nổi”.
Ngô Bình khẽ hỏi: “Trên người ông ta cũng có chú lực nhỉ?”
Đinh Nộ Công cười bảo: “Tất nhiên là có. Phàm là người có chức vị cao của Hắc Thiên Giáo thì đều có chú lực”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Nói vậy là giáo chủ Hắc Thiên luôn mượn chú lực để kiểm soát mọi người?”
Trương Tây Linh khẽ thở dài: “Giáo chủ tiền nhiệm quá trẻ, tu vi cũng không cao, nếu không dùng cách này thì không thể kiểm soát thuộc hạ.
Đinh Nộ Công tiếp lời: “Nhưng giáo chủ thì khác, cậu năng lực đầy mình, thể hiện một loại năng lực thôi cũng đủ làm mọi người tâm phục khẩu phục”.
Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Thế à? Vậy giáo chủ của các ông, tương lai quá dễ làm rồi”.
Trương Tây Linh húng hắng: “Giáo chủ à, thật ra để trở thành giáo chủ còn cần phải được ‘thần Hắc Thiên’ công nhận”.
Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm. Chuyện này Trương Tây Linh không nói, xem ra có ý giấu giếm.
Trương Tây Linh cười bảo: “Với tài năng của giáo chủ, chắc chắn sẽ được thần Hắc Thiên công nhận”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!