Vương Hiến Sâm cười đáp: “Đúng rồi, tôi làm ăn được như giờ là nhờ cả vào cậu chủ nhà tôi mà”.
Sau khi Vương Hiến Sâm thêm số điện thoại của cả đống người xong, Ngô Bình hỏi: “Dạo này ông làm ăn thế nào?”
Vương Hiến Sâm: “Mối làm ăn cậu giới thiệu cho tôi lần trước quá ngon, giờ tôi vừa làm vừa chơi”.
Ngô Bình: “Con người phải có trí tiến thủ, dự án Giang Nam Thuỷ Ngạn sắp tới, tôi sẽ cho ông tham gia”.
Advertisement
Vương Hiến Sâm sáng mắt lên: “Thật ư?”
Ngô Bình: “Nhưng phải đảm bảo chất lượng nguyên vật liệu cho tôi đấy”.
Advertisement
Vương Hiến Sâm cười nói: “Cậu yên tâm, dù không có lãi, tôi cũng không dám lơ là mảng chất lượng đâu”.
Vương Hiến Sâm vô cùng kích động, ông ta có nghe nói về dự án này rồi, nếu được làm nhà cung ứng nguyên vật liệu cho dự án thì ít nhất ông ta cũng lãi được cả tỷ.
Lúc này, cậu học sinh nam ngồi sau Ngô Mi chợt giơ tay vỗ vai cô bé.
Ngô Mi quay lại hỏi cậu ta: “Có việc gì?”
Cậu bạn mỉm cười nói: “Hình như cậu không ưa tôi nhỉ?”
Ngô Mi: “Cậu nghĩ nhiều rồi, chúng ta mới nói chuyện lần đầu, cậu dựa vào đâu mà nói thế?”
Cậu bạn thở dài nói: “Chắc tại tôi đẹp trai quá, nên cậu phải nâng cao cảnh giác, để không thích tôi chứ gì?”
Ngô Mi cười lạnh: “Cảm giác của cậu hay thật đấy, nhưng cậu nghĩ nhiều rồi”, dứt lời, cô bé quay đi luôn.
Cậu bạn lại định vỗ vai Ngô Mi tiếp, nhưng chợt có một bàn tay đặt lên vai mình, ngay sau đó mặt cậu ta tái nhợt, trán mướt mồ hôi.
Cậu ta cắn răng, cố gắng chịu được ba giây rồi nói: “Xin dừng tay”.
Ngô Bình cúi xuông nhìn vào mắt cậu ta: “Nhóc, bạn nữ này là em gái tôi nên cậu đừng có chòng ngẹo, không là tôi phế tu vi của cậu luôn đấy”.
Thì ra, cậu nhóc này đã có tu cảnh giới Khí đại chu thiên.
Cậu bạn gật đầu ngay: “Vâng ạ”.
Ngô Bình: “Tên gì?”
Cậu nhóc: “Lâm Thiếu Dũng”.
Ngô Bình: “Lâm Tổ của Thanh Môn là gì của cậu?”
Lâm Thiếu Dũng biến sắc mặt hỏi: “Anh biết ông nội tôi ư?”
Ngô Bình: “Trả lời câu hỏi”