Ông chủ có vẻ không quan tâm lắm đến mấy con dao găm này, lạnh nhạt nói: "Năm mươi nghìn tệ".
Ngô Bình nói: "Tôi sẽ chọn một ít nữa, lấy rẻ hơn đi ông chủ".
Ông chủ suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nếu cậu mua mười cái thì tôi sẽ tính là ba mươi nghìn tệ".
Advertisement
Ngô Bình liền mua mười con dao găm và đưa cho ông chủ ba mươi nghìn tệ.
Sau khi lấy con dao găm, anh đi đến khu vực thứ tư.
Advertisement
Trên đường đi, Ngô Bình cất con dao găm đi rồi đưa chín con dao găm còn lại cho cậu nhóc dẫn đường. Cậu nhóc rất vui và liên tục cảm ơn anh.
Lý Mai là một người thông minh, cô ấy cười nói: "Thứ cậu thực sự muốn mua là con dao găm này phải không?"
Ngô Bình không phủ nhận, nói: "Đây là một thanh phi đao, nó không tầm thường".
Sau đó anh hỏi cậu nhóc: "Nơi tiếp theo bán gì?"
Cậu nhóc nói: "Thưa anh, khu tiếp theo chủ yếu bán bùa chú và pháp khí".
Mắt Ngô Bình sáng lên, đó đều là thứ mà anh hứng thú!
Khi đến nơi, quả nhiên những quầy hàng ở đây đều bán bùa chú, kiếm gỗ đào và những thứ tương tự, nhưng Ngô Bình thấy rằng không có nhiều thứ thực sự hiệu quả. Ngay cả khi có thứ có tác dụng thì hiệu quả cũng rất yếu.
Nhìn thấy bùa hộ mệnh, Lý Mai trầm giọng hỏi: "Hiệu quả của chúng có tốt như đồ của cậu không?"
Ngô Bình nói: "Những tấm bùa mà tôi vẽ không thể mua được trên thị trường đâu".
Họ đi bộ qua hàng chục gian hàng, Ngô Bình không dừng lại cho đến khi nhìn thấy một bộ da người hoàn chỉnh. Bộ da người này vẫn còn đàn hồi, có một khe ở mặt sau, đó có lẽ là chỗ bị lột da đầu tiên.
Anh nhìn thấy tấm da người này toát ra một luồng sát khí mãnh liệt, bên trong làn da người có hàng trăm âm hồn có uy lực đáng sợ chực chờ muốn xông ra ngoài, nhưng không cách nào đột phá trấn áp của tấm da người.
Ngô Bình hiểu biết rộng, anh chợt nghĩ ra mộy cách dùng để trấn áp tà ma. Một số bậc đại năng có tu vi cao sẽ lột da của chính mình và tế chúng cho thần linh, tinh luyện da thành vũ khí và sử dụng chúng để trấn áp yêu ma.
Một khi loại bùa chú này được dùng, âm hồn sẽ không bao giờ được siêu sinh, người làm phép phải hy sinh bản thân để thực hiện sứ mệnh cao cả.
Có thể nói, chủ nhân của bộ da người này hẳn phải là một anh hùng không sợ chết!
Ngô Bình cầm tấm da người lên và hỏi ông chủ: "Đây có phải là da người không?"