Ngô Bình thở dài hỏi: “Anh Long, anh đang đâu đấy?”
“Anh đang ở nhà khác, chú muốn đến không?”
Nhà khác thường là nơi nuôi tình nhân, đương nhiên Ngô Bình không tiện đến đó nên nói: “Thôi, rảnh thì đến đây uống với em”.
Lý Quảng Long cười nói: “Được, anh đến ngay”.
Advertisement
Một lát sau, Ngô Bình đến quán của chị Thanh, Thu Nhi và Tiểu Tân không có ở đây, vì đang bận làm việc cho công ty của Khương Đông Thăng.
Hôm nay chỉ có chị Thanh và vài nhân viên ở quán. Thấy Ngô Bình tới, chị ta vui mừng rồi xếp phòng tốt nhất cho anh.
Advertisement
Quán nay không đông lắm, chờ Lý Quảng Long đến, chị Thanh ngồi luôn xuống uống với họ mấy chén.
Ngô Bình hỏi thăm tình hình làm ăn của chị ta rồi lại hỏi chuyện của Khương Đông Thăng.
Không lâu sau, Ngô Bình nghe thấy tiếng bước chân, sau đó có một cô gái đi vào. Nhìn thấy cô ấy, Ngô Bình ngẩn ra, vì đó chính là Vạn Lộ Khả mà anh từng gặp một lần.
Vạn Lộ Khả mặc một chiếc váy dạ hội, mắt ướt, một bên má sưng vù, chiếc váy cũng rách tơi tả.
Chị Thanh kinh hãi hỏi: “Lộ Khả, em sao thế?”
Vạn Lộ Khả lạnh lùng nói: “Chị, em không sao, cho em mượn xe chị một lát”.
Sau đó, cô ấy liếc nhìn sang Ngô Bình.
“Là anh à?”, Vạn Lộ Khả ngạc nhiên hỏi.
Ngô Bình cười nói: “Chào người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi, ngồi xuống làm chén không?”
Vạn Lộ Khả do dự rồi gật đầu: “Được”.
Ngô Bình rót cho cô ấy một chén rồi nói: “Cô không uống được loại rượu này ở nơi khác đâu”.
Vạn Lộ Khả rất chịu chơi, ngửa cổ uống cạn chén rượu, sau đó cô ấy hà một hơi rồi nói: “Rượu triều Minh à?”
Ngô Bình ngạc nhiên rồi dựng ngón tay cái: “Sành đấy!”
Đây là rượu mà Lạc Trường Sinh cho anh, đính là rượu ủ từ triều Minh.
Vạn Lộ Khả cười nói: “12 tuổi, tôi đã chuốc say cả ông nội rồi”.
Ngô Bình: “Nào, tôi mời cô một chén”.
Cứ thế, bọn họ uống hết rượu từ bao giờ không hay.
Vạn Lộ Khả không có tu vi, nhưng càng uống thì mắt càng sáng, không hề có dấu hiệu say chút nào.
Lý Quảng Long cũng phải ngả mũ thán phục rồi nói: “Em gái, em uống siêu thật đấy, anh phục!”