Đường Thiên Tuyệt đi tới vách núi rồi nhảy xuống, mọi người hoảng hốt, nhưng sau đó lại phát hiện có một gờ đá ở ngay bên dưới.
Ngô Bình nhảy xuống theo rồi đáp đất, gờ đá này khá nhỏ, nối liền với một ngọn núi khác.
Mọi người men theo gờ đá ấy rồi đi tới một hang động cao hai mét, hang động chếch xuống dưới nên hơi khó đi.
Advertisement
Họ phải đi hơn trăm mét mới thấy một cửa đá đang đóng kín.
Đường Thiên Tuyệt đi tới gần rồi hắng giọng nói: “Hộ pháp Quan, tôi dẫn Ngô Bình tới rồi, hôm nay là đêm trăng tròn, để Ngô Bình chữa trị cho Canh Tổ được không?”
Advertisement
Một lát sau, cánh cửa dịch sang một bên, một ông lão cao khoảng mét rưỡi bước ra, râu của ông lão đã bạc trắng và rậm, thắt được một bím dài buộc dây đỏ dài đến rốn.
Ông ấy mặc một bộ quần áo nhàu nhĩ màu đen, chân không đi giày, tứ chi thô kệch, mắt to, lông mày trắng vểnh lên trông rất oai phong.
“Vào đi”, ông ấy lên tiếng, giọng như tiếng chuông ngân.
Ngô Bình chắp tay rồi xách hòm thuốc đi vào, ông lão đóng cửa lại, đến Đường Thiên Tuyệt cũng phải chờ ở bên ngoài.
Nhìn thấy ông lão đó, Đường Băng Vân hỏi: “Ông ơi, đó có phải là Quan Trùng Sơn - người đã giết cả trăm tu sĩ của Đông Doanh không ạ?”
Đường Thiên Tuyệt gật đầu: “Ừ, sau trận đánh ấy, Quan Trùng Sơn đã bị thương, sau đó nhận lệnh trông nom cho Canh Tổ ở đây”.
Đường Băng Vân cảm thán: “Năm xưa, ông ấy đã là Võ Thánh rồi, không biết giờ tu vi ở cảnh giới nào rồi nhỉ?”
Đường Thiên Tuyệt: “Ông ấy khổ tu bao năm, lại được Canh Tổ chỉ dẫn nên đương nhiên sẽ tiến bộ nhiều rồi”.
Về phía Ngô Bình, anh đi theo Quan Trùng Sơn vào trong thì thấy khí tức của ông ấy rất khủng khiếp, hơn nữa còn là người thông tuệ, lẽ nào ông ấy từng là Võ Thánh ư?
Quan Trùng Sơn nói: “Canh Tổ đang ngâm thuốc, không thể di chuyển được nên khi điều trị, cậu phải để ý”, Quan Trùng Sơn dặn dò với giọng khá khách sáo.
Ngô Bình: “Ông cứ yên tâm, tôi là bác sĩ chuyên nghiệp”.
Hai người đi hết một con đường rồi tiến vào sâu bên trong, nơi này không rộng lắm, ở đây có một hồ nước tự nhiên chứa đầy nước thuốc màu trắng ở bên trong.
Có một ông lão đang ngồi xếp bằng trong hồ, mặt lão đầy nếp nhăn, da dẻ từ phần đầu trở xuống lở loét, mắt nhắm như đang ngủ say.
Quan Trùng Sơn cung kính đi tới cạnh ông lão rồi nhỏ giọng nói: “Canh Tổ, Ngô Bình đến rồi ạ”.
Ông lão mở mắt rồi nói: “Tôi đã ngâm mình ở đây hơn 700 trăm năm rồi, có không dưới 50 thần y từng tới, nhưng chưa một ai chữa khỏi bệnh cho tôi cả”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!