Đường Thiên Tuyệt nhìn người em song sinh của mình rồi nói: “Thiên Hạc, chú tìm Ngô Bình có việc à?”
Đường Thiên Hạc gật đầu: “Vâng, em đến nhắc cậu ấy tạm thời đừng chữa trị cho Canh Tổ vội”.
Advertisement
Đường Thiên Tuyệt nổi giận: “Chú nói sao? Lẽ nào chú không muốn Canh Tổ hồi phục tu vi à?”
Advertisement
Đường Thiên Hạc thở dài nói: “Anh, em hỏi anh nhé, Canh Tổ ở cảnh giới nào rồi?”
Đường Thiên Tuyệt: “Hình như Địa Tiên tầng thứ ba”.
Đường Thiên Hạc gật đầu: “Đúng, người ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba rồi, còn anh mới ở cảnh giới Địa Tiên sơ kỳ thôi. Canh Tổ có địa vị rất cao, nếu người khỏi bệnh và xuất quan thì kiểu gì cũng sẽ làm môn chủ, vậy anh định tính sao?”
Đường Thiên Tuyệt hừ nói: “Nếu có thể mời Canh Tổ xuất quan thì tôi không làm môn chủ nữa cũng được”.
Đường Thiên Hạc dựng ngón tay cái: “Anh, anh một lòng vì Đường Môn, em bái phục! Nhưng anh có từng nghĩ một khi Canh Tổ nắm quyền, việc đầu tiên người sẽ làm là gì không?”
Đường Thiên Tuyệt ngẩn ra nói: “Thiên Hạc, chú nói luôn đi”.
Đường Thiên Hạc gật đầu nói: “Được, thế em nói luôn! Hiện giờ, phe của mình là có tầm ảnh hưởng nhất Đường Môn, nhưng anh đừng quên, con cháu của Canh Tổ không hề yếu đâu. Gần một trăm năm qua, dòng họ của Canh Tổ rất phát triển, giờ đã có hơn 300 người rồi, họ phân bố ở khắp Đường Môn. Giờ Canh Tổ mà hồi phục tu vi thì kiểu gì cũng đề bạt con cháu nhà mình. Đến lúc đó, lợi ích của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng đấy”.
Đường Thiên Tuyệt xua tay: “Thiên Hạc, chú suy nghĩ thiển cận quá. Chỉ cần Đường Môn phát triển vững mạnh, chúng ta hi sinh chút lợi ích thì có làm sao?”
Đường Thiên Hạc thở dài: “Anh, anh còn nhớ trường hợp của môn chủ đời thứ bảy không?”
Nghe thấy thế, Đường Thiên Tuyệt lập tức im bặt.