Ngô Bình: “Vậy sao? Vậy tự hiến tế vợ con mình cũng không phải là kẻ xấu sao?”
Trương Tây Linh vội vã đáp: “Cậu Ngô, việc hiến tế này không phải tất cả mọi người trong Hắc Thiên Giáo đều làm. Ở đó cũng giống như trên đời này vậy, có người tốt thì cũng sẽ có kẻ xấu”.
Ngô Bình xua tay: “Được rồi, ông không cần giải thích nữa. Nói cho tôi biết giáo chủ của ông biến mất như thế nào?”
Advertisement
Trương Tây Linh thở dài: “Một thời gian trước, giáo chủ đi vào mật thất để tu luyện một mạch bảy ngày không thấy động tĩnh gì. Chúng tôi đều rất tò mò nên đã vào trong kiểm tra, kết quả phát hiện giáo chủ đã mất tích từ bao giờ. Giáo chủ vì muốn kiểm soát chúng tôi mà hạ một loại tà chú lên người chúng tôi. Hiện giờ giáo chủ không có ở đây, tà chú thì đã bắt đầu phát tác. Mọi người đều vô cùng sợ hãi”.
Advertisement
Ngô Bình liếc nhìn, phát hiện trên người Trương Tây Linh quả thực có một loại chú lực.
Anh hỏi: “Loại chú lực này các người không thể tự giải được hay sao?”
Trương Tây Linh cười khổ đáp: “Nếu như chúng tôi có thể tự giải chú nguyền thì đâu có mạo hiểm triệu hồi một con Huyết Ma lên làm gì?”
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: “Thực ra tôi có thể giúp các người”.
Trương Tây Linh sáng mắt lên hỏi: “Cậu Ngô, cậu có thể giải chú giúp chúng tôi thật sao?”
Ngô bình nghiêm mặt đáp: “Ông Trương, mặc dù tôi có thể giải chú nhưng việc giải chú sẽ làm tiêu hao rất nhiều tâm lực của tôi”.
Trương Tây Linh lập tức hiểu ý, vội vã đáp: “Cậu Ngô, chỉ cần cậu có thể giúp chúng tôi giải tà chú thì chúng tôi sẵn sàng trả bất cứ cái giá nào”.
Ngô Bình cười đáp: “Bất cứ giá nào sao? Vậy để tôi làm giáo chủ của các người cũng được phải không?”
Trương Tây Linh thần người ra một lát, sau đó đột nhiên hai mắt sáng lên đáp: “Cậu Ngô, nếu cậu có mong muốn này thì chúng tôi sẽ toàn lực ủng hộ”.
Ngô Bình kinh ngạc, anh chỉ thuận miệng nói ra một câu như vậy thôi, vậy mà đám người này lại đồng ý! Có điều anh không có hứng thú làm giáo chủ gì đó của bọn họ nên nói ngay: "Vụ giáo chủ thì thôi bỏ đi. Hay là thế này, cứ chữa khỏi cho một người là tôi thu ba mươi đồng tiền bùa. Nếu không có tiền bùa thì thế chấp thứ khác cũng được".
Trương Tây Linh cười khổ, ba mươi đồng tiền bùa không phải số tiền nhỏ. Ông ta cắn răng đáp: "Cậu Ngô, thực ra Hắc Thiên Giáo chúng tôi có nhiều báu vật nhưng những báu vật này chỉ giáo chủ mới có thể sử dụng. Nếu cậu có thể trở thành giáo chủ thì những thứ đó sẽ trở thành tài sản cá nhân của cậu".
Ngô Bình hừ một cái, đáp: "Trương Tây Linh, hoá ra ông bảo tôi làm giáo chủ là để tiết kiệm tiền cho ông sao? Nếu trở thành giáo chủ rồi thì nghĩa vụ của tôi là phải giải chú cho các người. Ông tính toán giỏi lắm".
Trương Tây Linh cười gượng đáp: "Tôi không dám nói dối, Hắc Thiên Giáo quả thực cất giữ rất nhiều bảo bối".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!