Ngô Bình: “Ông nghĩ đúng đấy, nhưng trong thuỷ tinh chứa nguyên lực địa hoả nên ông không điều khiển được đâu. Vớ vẩn còn tự thiêu đấy”.
Vạn Phùng Xuân cười trừ: “Tại không còn cách nào khác nên tôi phải liều thôi, giờ có cậu giúp tôi rồi thì tôi không phải mạo hiểm nữa”.
Ngô Bình: “Thế này đi, ông hãy đấu giá món đó cho tôi, coi như phí chữa bệnh”.
Advertisement
Vạn Phùng Xuân mừng rỡ: “Được, cứ để tôi”.
Vương Thận đứng ở phía xa thấy Vạn Phùng Xuân cung kính theo đuôi Ngô Bình mà phát chán, anh ta thấy mình như đang nằm mơ vậy.
Advertisement
Anh ta hỏi Đào Như Tuyết: “Như Tuyết, rốt cuộc anh bạn của em có lai lịch thế nào?”
Đào Như Tuyết hiểu ý của Vương Thận nên đáp: “Anh không nghe thấy Vạn Phùng Xuân nói gì sao? Anh ấy ở cảnh giới Nhân Tiên rồi”.
Vương Thận: “Nhân Tiên gì cơ?”
Đào Như Tuyết không giải thích mà nói: “Y thuật của anh ấy hơn Vạn Phùng Xuân nhiều”.
Vương Thận trầm mặc, nhờ tài y thuật phi phàm mà Vạn Phùng Xuân trở thành y vương của tỉnh Nam Ngũ, vậy mà Ngô Bình còn giỏi hơn ông ta, rốt cuộc anh tài năng đến mức nào?
Lúc này, trên sân khẩu chợt vang lên tiếng nói.
“Thưa các quy vị khách quý, buổi đấu giá Kim Thuỵ mỗi năm diễn ra một lần chuẩn bị bắt đầu, mời quý vị ổn định chỗ ngồi”.
Các quan khách lập tức về chỗ, để chờ buổi đấu giá diễn ra.
Đào Như Tuyết ngồi cạnh Ngô Bình rồi cười nói: “Cách đây không lâu, em gọi cho anh mà anh bơ em nhé”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Mấy tháng anh không lên mạng rồi, có chuyện gì thì phải gọi thẳng cho anh chứ”.
Đào Như Tuyết: “Anh là đàn ông cơ mà, lẽ ra phải chủ động gọi cho em chứ?”
Ngô Bình mỉm cười rồi nói sang chuyện khác: “Như Tuyết, tối nay em định mua linh chi hả?”
Đào Như Tuyết lấy danh sách đấu giá ra rồi nói: “Nó đây, là linh chi nghìn năm đấy”.
Ngô Bình gật đầu: “Để anh nhìn hộ em xem có giá trị thật không nhé”.