Người nọ gật đầu, lấy điện thoại ra rồi bấm một dãy số.
Sau bảy, tám tiếng chuông, bên kia đầu dây mới vang lên một giọng nói trầm thấp: “Chuyện gì?”
“Ông chủ, Lưu Dương gặp chuyện. Có khách quen lấy hàng rồi không đưa tiền, đánh rất giỏi. Lưu Dương thất thế, bị mất một lỗ tai”, người nọ báo cáo.
Bên kia im lặng rất lâu: “Tôi biết rồi. Cậu theo sát vào, báo cáo cho tôi khi có yêu cầu”.
Advertisement
Cúp máy xong, Ngô Bình nói với Lưu Dương: “Đem hai chai rượu ra đây”.
Lưu Dương đã bị điều khiển nên chỉ tuân theo lệnh của anh. Hắn máy móc lấy hai chai rượu và vài gói lạc ra.
Advertisement
Anh uống được vài ngụm thì Diệp Huyền tìm đến.
“Tiểu Mi về nhà chưa?”, anh hỏi.
Diệp Huyền ngồi xuống, nhìn quanh quất rồi cười bảo: “Tiền bối, mấy đứa Ngô Mi đã về nhà rồi. Phùng Thiên Lạc được đưa đến bệnh viện, đệ tử đã bảo Tạ Phi ở lại chăm sóc cậu ta”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng lúc tôi có chuyện muốn hỏi anh”.
Anh thuật lại chuyện vừa rồi. Diệp Huyền bảo: “Tổ chức buôn ma tuý thường rất nghiêm ngặt. Trước đây đệ tử từng tiếp xúc một chút. Mẹ kiếp, ngành này đúng là kiếm được khối tiền”.
Ngô Bình tò mò: “Ồ?”
Diệp Huyền nói: “Chỉ riêng ở Viêm Long, ‘tổng doanh thu’ buôn bán ma tuý đã hơn sáu trăm tỷ. Toàn thế giới còn nhiều hơn, ít nhất phải mười nghìn tỷ”.
Anh ta cầm ly lên, nói tiếp: “Nhờ sự tiến bộ của công nghệ, hiện nay đã nghiên cứu ra loại ma túy mới”.
“Ma tuý mới?”, Ngô Bình hỏi.
Diệp Huyền giải thích: “Ma tuý thường có hại cho sức khoẻ và gây nghiện. Nhưng giờ đã có người làm ra loại ma tuý vô hại với cơ thể và không gây nghiện. Tiền bối có thấy ghê gớm không? Có điều loại ma tuý này rất đắt, chỉ bán trong giới nhà giàu, người bình thường không hút nổi”.
Thế là Ngô Bình hỏi Lưu Dương: “Anh từng thấy loại ma tuý mới đó chưa?”
Lưu Dương lắc đầu: “Từng nghe ông chủ nhắc đến, thứ này chỉ có chủ hàng ở thành phố lớn mới lấy được”.
Lời vừa dứt, điện thoại của Lưu Dương reo lên. Ngô Bình bảo hắn bắt máy.
Điện thoại vọng ra giọng nam trầm thấp: “Lưu Dương, kẻ đó tên gì, thiếu cậu bao nhiêu tiền?”
Ngô Bình viết hai chữ “Ngô Nam” và “năm trăm nghìn” lên sàn.
Lưu Dương đáp: “Ông chủ, ranh con đó tên là Ngô Nam, thiếu hơn năm trăm nghìn ạ”.
Người kia nói: “Cậu bất cẩn quá đấy. Sao lại bán cho hạng người này nhiều hàng như vậy?”
Lưu Dương trả lời: “Ông chủ, là khách quen, tôi cũng chỉ vì giữ mối làm ăn mà”.
Bên kia im lặng vài giây mới lên tiếng: “Tôi đã cử người đến đó rồi. Người này sẽ giải quyết giúp cậu”.
Lưu Dương đáp: “Vâng, ông chủ, tôi sẽ chờ tin”.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!