Diệp Thiên Tông: “Ừ, để anh gửi địa chỉ cho. Trước khi trời tối, anh sẽ gặp cậu. Giờ anh còn phải xử lý chút việc đã”.
Ngô Bình: “Sư huynh, anh không lừa em chứ? Có chuyện gì rồi đúng không? Không thì tại sao anh lại điều nhị sư huynh đi?”
Diệp Thiên Tông cười nói: “Sư đệ, cậu lo nghĩ nhiều rồi. Nhị sư huynh cậu có nhiệm vụ thật mà, sao anh phải cố tình gì chứ? Tuy chuyện lần này hơi phức tạp, nhưng cũng chỉ là nhường lại quyền lực thôi, không có gì to tát đâu”.
Advertisement
Ngô Bình nói: “Sư huynh, anh phải tin em, dù có chuyện gì xảy ra, em cũng đứng về phe anh”.
Diệp Thiên Tông cười lớn nói: “Có một sư đệ như cậu đúng là phúc lớn trong đời anh. Sư đệ, anh không yên tâm về Diệp Huyền, nó đang ở chỗ cậu nên cậu hãy trông chừng hộ anh”.
Advertisement
Ngô Bình: “Sư huynh, Diệp Huyền có tư chất rất tốt, không tới một năm nữa, em sẽ giúp cậu ấy trở thành cao thủ cảnh giới Tiên Thiên”.
Diệp Thiên Tông: “Thật không? Thế thì tốt quá rồi, đến lúc đó, anh sẽ cảm ơn cậu thật hậu hĩnh. Thôi, anh đang bận, tối gặp rồi nói chuyện tiếp”.
Diệp Thiên Tông lại ngắt máy, sau đó gửi một tin nhắn định vị đến.
Nhóm Ngô Bình lái xe đến một ngôi nhà ở ngoại ô Thạch Thành, một ông lão hơn 60 tuổi ra đón: “Chào cậu, tôi phụng mệnh lão gia chờ cậu ở đây”.
Ngô Bình không biết người này: “Ông là quản gia của sư huynh à?”
Ông lão gật đầu: “Vâng, tôi là Lưu Thành, tôi đã đi theo lão gia 50 năm rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Quản gia Lưu, phiền ông rồi, sư huynh tôi có dặn gì không?”
Ông lão nói: “Lão gia không dặn gì ạ, chỉ bảo tôi tiếp đãi cậu cẩn thận”.
Ngô Bình không hỏi gì nữa rồi đi vào nhà, căn nhà này rất đẹp, đồ đạc bên trong đều rất cổ kính.
Nhóm Ngô Bình đi vào phòng khách ngồi, Lưu Thành đi pha trà rồi nói: “Mời cậu uống trà”.
Ngô Bình không có tâm trạng uống nên hỏi: “Lưu Thành, ông là quản gia của nhà họ Diệp cơ mà, sao lại đến đây?”
Lưu Thành đáp: “Là lão gia gọi tôi đến, còn cụ thể có việc gì thì tôi không rõ”.
Ngô Bình gật đầu rồi trò chuyện với ông ấy. Nửa tiếng sau, anh búng ngón tay, Lưu Thành chợt nghệt mặt ra.
Thật ra nửa tiếng vừa rồi, Ngô Bình đã dùng thuật thôi miên Lưu Thành để nói chuyện với ông ấy, anh hỏi: “Lưu Thành, có phải hôm nay sư huynh tôi sẽ không đến đây, đúng không?”
Lưu Thành: “Vâng, lão gia bảo hôm nay sẽ không về. Nếu cậu Ngô có hỏi thì cứ bảo chắc ngày mai sẽ về”.
“Ông có biết sư huynh đang gặp chuyện gì không?”, anh hỏi.
Lưu Thành: “Lão gia bảo, phen này thập tử nhất sinh, nếu người chết thì tôi hãy dẫn cậu chủ đi nương nhờ nhị sư đệ hoặc tiểu sư đệ của người. Còn rốt cuộc lão gia gặp chuyện gì thì tôi không biết”.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!