Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 “À, mồng một hàng tháng, người dân ở đây thường đến rừng đào thắp hương, cầu bình an đấy”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Rừng đào có linh không ạ?”  

 

Ông lão cười nói: “Có người bảo linh, người thì bảo không. Nhưng ông đã sống quá nửa đời người ở đây rồi, cảm giác nơi này như rừng đào tiên vậy”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Thế ạ? Ông đã nhìn thấy rồi ạ?”  

 

Advertisement

Ông lão xua tay: “Chưa, nhưng cứ tới đêm trăng tròn là ông có thể ngửi thấy một mùi hương khiến người rất khoan khoái. Không giấu gì cháu, từ ngày chuyển vào rừng sống, ông không hề đau ốm gì, cháu nói xem có phải rừng đào tiên phù hộ cho ông không?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng rồi ạ, ông ơi, tại sao ông lại sống ở đây?”  

 

Ông lão cười nói: “Năm 50 tuổi, ông bị bệnh nặng, chỉ chờ ngày chết thôi. Vợ ông đã đưa ông vào rừng đào, xin rừng cứu ông. Không ngờ vào đây ở mấy ngày xong, bệnh của ông đã thuyên giảm. Về sau, ông dứ khoát chuyển đến đây ở, thế mà cũng mấy chục năm rồi”.  

 

Ngô Bình gật gù, một lát sau thì chào tạm biệt ông lão rồi cùng Đường Tử Di đi tiếp vào bên trong. Càng lên cao, cây đào càng thấp, hơn nữa lối đi cũng gập ghềnh.  

 

Đường Tử Di đi giày cao gót nên đi lại khó khăn, Ngô Bình phải cõng cô ấy đi tiếp.  

 

Khi gần đến đỉnh núi, Ngô Bình nhìn thấy một cây đào nhỏ bé trông rất bình thường, nó mọc từ khe đá ra, trông khô cằn như sắp chết đến nơi.  

 

Ngô Bình thả Đường Tử Di xuống, sau đó ngồi lên tảng đá gần cây đào đó: “Cây đào, nếu tao đoán không nhầm thì mày chính là đào tiên mà mọi người hay nhắc đến đúng không?”  

 

Đương nhiên cây đào không biết nói chuyện nên không có phản ứng gì, hình như nó chỉ là một cái cây rất bình thường thôi.  

 

Ngô Bình cười nói: “Ở đây không có linh khí, mày có thể sống đến giờ đúng là kỳ tích. Thế này đi, chúng ta thoả thuận nhé, tao sẽ cho mày tới một nơi dồi dào linh khí, đồng thời truyền thụ cho mày thuật tu hành. Còn mày mỗi năm phải kết trái một lần để tao lấy quả ăn, được không?”  

 

Cái cây vẫn không hồi đáp, vì thế Ngô Bình lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc rồi nói: “Là tao nhìn nhầm, chắc mày không phải đào tiên rồi. Nhưng thân của mày cũng được, làm cung tên cũng ổn áp đấy”.  

 

Đường Tử Di thấy Ngô Bình ngồi nói chuyện với cái cây thì không chịu được nữa: “Ngô Bình, trông anh giống đàn gảy tai trâu quá, cái cây mà nghe hiểu tiếng người à?”  

 

Ngô Bình nói: “Tử Di, là anh nhìn nhầm”.  

 

Dứt lời, anh giơ tay tóm lấy thân cây định nhổ nó lên. Song, tay anh vừa chạm vào cây thì đac có một nguồn năng lượng kỳ lạ truyền vào người.  

 

Nguồn năng lượng ấy vừa xuất hiện, Đạo Chủng đã nhảy lên rồi cắn nuốt nó.  

 

Cây đào lập tức rung lên, một giọng nói truyền vào đầu Ngô Bình: “Thượng tiên chờ đã”.  

 

Ngô Bình mỉm cười rồi buông lỏng tay: “Chịu lên tiếng rồi à?”  

 

Cây đào: “Thượng tiên, tôi không thể rời khỏi đây được”.  

 

Advertisement
';
Advertisement