Vạn Phùng Xuân nổi đoá: “Oắt con, ngông nghênh vừa thôi! Nếu tôi chữa được thì cậu tính sao?”
Ngô Bình cười nói: “Nếu thế thì ông muốn làm gì tôi thì làm”.
Vạn Phùng Xuân sáng mắt lên: “Được, lát tối sẽ bắt cậu quỳ xuống dập đầu rồi tự chặt tứ chi”.
Advertisement
Ngô Bình tắc lưỡi nói: “Chặt đứt tứ chí? Mang tiếng là bác sĩ mà sao ác thế! Tôi thì khác, nếu ông không chữa khỏi cho Diệp Vũ Hân được thì tôi chỉ lấy cái túi xanh trên người ông thôi”.
Vạn Phùng Xuân sững sờ rồi vô thức che bên thắt lưng phải lại. Ông ta đeo một cái túi da thú ở đó, đấy là vật cổ mà ông ta lấy được từ một năm trước, bên trong có ba tờ giấy dầu chi chít chữ. Tiếc là những chữ viết ấy rất lạ nên ông ta không đọc được.
Advertisement
Song, dẫu sao Vạn Phùng Xuân cũng là một thần y nên có con mắt khá tinh tường. Ông ta thấy chiếc túi này không bình thường nên luôn mang theo bên người để tiện nghiên cứu.
Thấy ông ta có phản ứng như vậy, Ngô Bình cười nói: “Lo gì chứ, tôi nghe nói ông có một cái túi xanh mà”.
Vạn Phùng Xuân thả lỏng tay, sau đó ngẫm nghĩ rồi cười lạnh nói: “Được, tôi đồng ý”.
Ngô Bình: “Chất độc mà Diệp Vũ Hân trúng chỉ mất một tiếng là giải được thôi. Tôi cho ông thêm một tiếng nữa là hai tiếng, nếu ông không làm được thì phải ngoan ngãn đưa cho tôi cái túi kia rồi biến ngay!”
Vạn Phùng Xuân hừ mạnh nói: “Nếu tôi mà chữa được thì cậu phải quỳ xuống rồi tự chặt tứ chi!”
“Được”, Ngô Bình nhún vai, sau đó ngồi lên chiếc sofa ở phía đối diện: “Bắt đầu đi”.
Trịnh Luân rất cảnh giác khi Ngô Bình xuất hiện ở đây, ông ta nói: “Ngô Bình, cậu bảo Diệp Thần là người của cậu. Nhưng tôi đã nhận cậu ấy làm đệ tử từ rất lâu rồi”.
Ngô Bình cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên: “Chú đã nhận cậu ấy làm đồ đệ rồi ư?”
Anh nhìn Diệp Thần rồi hỏi: “Diệp Thần, có chuyện ấy không?”
Diệp Thần đáp: “Không ạ thưa chủ nhân, tôi không phải đệ tử của ông ta, ông ta cũng không phải sư phụ của tôi”.
Trịnh Luân nổi giận mắng: “Diệp Thần, con hãy nghĩ cho kỹ”.
Diệp Thần nhìn thẳng vào Trịnh Luân rồi nghiến răng nói: “Ông hại em gái tôi ra nông nỗi này mà còn dám nhận là sư phụ của tôi à?”
Trịnh Luân vẫn tỉnh bơ nói: “Diệp Thần, ta không biết con đang nói gì, bệnh của em gái con thì liên quan gì đến ta. Ta chỉ thấy con có thiên bẩm tốt nên mới thu nhận làm đệ tử thôi”.
Diệp Thần tức giận nói: “Ông khỏi cần giải thích, là ông làm, người ấy không thể lừa tôi được”.
Trịnh Luân híp mặt lại: “Người ấy là ai? Ai dám nói vậy với con?”
“Ông không cần biết”, Diệp Thần lạnh giọng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!