Đường Băng Vân nhíu đôi mày thanh tú: “Ngô Bình à, nếu anh nhận Diệp Thần làm đệ tử, Trịnh Luân chắc chắn sẽ không vui”.
Ngô Bình cười khẩy: “Mặc kệ đi!”
Đúng lúc này, bộ đàm của Đường Băng Vân vang lên giọng của Tiền Lương: “Cô cả, cái tên ở dưới lầu đã thắng được bảy trăm triệu của chúng ta rồi!”
Advertisement
Ngô Bình vừa nghe đã biết Tiền Lương ám chỉ con bạc người La Sát kia. Anh đáp nhanh: “Tôi sẽ xuống ngay”.
Ở tầng tám mươi của Đường Lâu, bàn cược trước mặt người La Sát đã chất đầy thẻ đánh bạc, tổng cộng gần bảy trăm triệu. Người này vẫn đang cá cược, đặt “tài”, tiền cược một trăm triệu.
Advertisement
Khi một lượng lớn thẻ đánh bạc được đẩy qua, cảnh tượng cực kỳ chấn động, rất nhiều người vây quanh hóng hớt.
Tiền Lương đứng gần đó, vừa thấy Ngô Bình đã báo cáo: “Anh Ngô, tên này đã thắng liên tiếp chín ván, thẻ đánh bạc mỗi ván đều cao gấp ba lần ván trước”.
Trước đó Ngô Bình đã quan sát người La Sát này rồi. Anh nhận thấy người này không hề đơn giản, có lẽ từng luyện kỹ thuật nghe xúc xắc, tuy không chính xác trăm phần trăm nhưng vẫn đúng được chín mươi phần trăm. Quá rõ ràng, người La Sát này được phái đến đây phá bĩnh.
Anh nhẹ nhàng bảo: “Không sao, cứ để kẻ đó cược tiếp”.
Đến lúc mở, quả nhiên là “tài”.
Người lắc xúc xắc tái mặt, áp lực nặng nề khiến mồ hôi lạnh túa ra, chốc chốc lại liếc nhìn Tiền Lương.
Tiền Lương lạnh lùng nói: “Không cần nhìn tôi, tiếp tục!”
Thế là người nọ tiếp tục lắc xúc xắc. Lần này người La Sát lại lấy ra ba trăm triệu và vẫn đặt “tài”.
Ngô Bình nhìn qua một cái. Ba viên xúc xắc lần lượt là bốn điểm, năm điểm, ba điểm, mười hai điểm tài. Anh bèn âm thầm dùng nhãn lực lật viên xúc xắc năm điểm thành một điểm, tổng cộng tám điểm xỉu.
Lúc mở ra, vẻ mặt người La Sát rõ ràng đã ánh lên vẻ quái lạ. Rõ ràng hắn nghe được là tài cơ mà, sao lại là xỉu?
Người La Sát không nói gì, tiếp tục đặt cược chín trăm triệu. Chín trăm triệu này bao gồm năm trăm triệu mà hắn thắng được và bốn trăm triệu tự mang theo.
Ngô Bình đi lại gần, cười hỏi: “Anh bạn cược lớn như vậy có phải hơi mạo hiểm rồi không?”
Người La Sát cười khẩy: “Sao hả, các người mở sòng bài mà không cho người ta cược à?”
Ngô Bình cười bảo: “Xin đừng tức giận, tôi chỉ nhắc nhở với ý tốt thôi. Nếu đã thích chơi thì mời tiếp tục”.
Xúc xắc đã lắc xong, người La Sát suy nghĩ vài giây rồi đặt hết chín trăm triệu vào ô “xỉu”.