Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

 

 

- Lòng ta vẫn không thay đổi. 

 

Giọng nói của Tần Vấn Thiên kiên định, nếu như có thêm một cơ hội nữa, cho dù không biết Đông Thánh Tiên Đế cố ý tạo nên, hắn vẫn cương quyết cự tuyệt. 

 

Đối với Tiên Vương mà nói, ngàn năm có lẽ cũng chỉ là cái chớp mắt, nhưng đối với mới một người mới trải qua mấy chục năm đời như hắn thì ngàn năm là quá lâu. 

 

Tần Vấn Thiên có lẽ cũng hiểu rõ hàm ý của Đông Thánh Đình khi hỏi câu hỏi này. Có lẽ Đông Thánh Đình đang có ý muốn thăm dò, thăm dò xem Tần Vấn Thiên hắn có hiểu được thế nào là thỏa hiệp, thế nào là chịu cúi đầu hay không. Lần này nếu như hắn cúi đầu thì sau này hắn sẽ lại tiếp tục cúi đầu khuất phục. 

 

Vì vậy đối với Đông Thánh Đình mà nói, nếu như Tần Vấn Thiên chịu cúi đầu, hắn bằng lòng cho Tần Vấn Thiên cơ hội lọt vào tam giáp, bái nhập môn hạ của phụ thân hắn. Tương lai, làm giảm bớt phong thái phóng đãng, không chịu trói buộc của hắn, khiến hắn trở thành người thực sự hiểu được thế nào là tận tâm cống hiến. 

 

Nhưng, Tần Vấn Thiên vẫn không hề thay đổi. 

 

Tần Vấn Thiên cũng có thể uốn mình theo ý của người khác, nhưng hắn nhất định sẽ không làm trái tâm can, tâm chí hắn kiên định, cho dù không thể lọt vào tam giáp. 

 

Quá trình chọn lựa này đối với hắn mà nói chính là rèn luyện thật sự. Đương nhiên, để rèn luyện lần này tốt đẹp, hắn sẽ dốc hết khả năng để lọt vào tam giáp bảng, nhưng tuyệt đối không dùng những thủ đoạn trái với lương tâm. 

 

Ánh mắt của Chư Tiên Vương sắc bén, ngóng nhìn Tần Vấn Thiên. Người này đánh bại Hoa Thái Hư, mặc dù ở vòng thứ nhất xếp thứ hạng thứ nhất từ dưới lên, nhưng vòng thứ hai lại lọt vào tam giáp bảng, lại thêm sự biểu hiện xuất chúng ở vòng này, cho dù để hắn lọt vào tam giáp bảng cũng không có gì đáng bàn cãi cả. Những lời đó của Đông Thánh Đình dường như đang ám chỉ hắn, nhưng hắn lại cự tuyệt không chút do dự, chỉ vì lòng không đổi, chí không rời. 

 

- Tâm chí kiến định tạo nên nhân tài, tốt lắm. 

 

Đông Thánh Đình mỉm cười nói, nhưng trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ gì chắc cũng chỉ có mình Đông Thánh Đình hắn biết mà thôi. 

 

- Đệ tử Hoa Thái Hư của Vạn Hóa tiền bối, cũng là nhân tài xuất chúng, cặp con ngươi luân hồi kia đáng sợ biết bao. Tương lai nếu lại được Tiên Vương rèn luyện, đợi đến lúc thực lực của hắn mạnh hơn, liếc môt cái cũng có thể làm cho kẻ địch muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Nếu phụ thân ta nhìn thấy hắn, chắc chắn sẽ rất yêu thích hắn. 

 

Đông Thánh Đình cười khích lệ nói: 

 



- Mặc dù trận này thua, nhưng cũng là thua trong vinh quang, huống hồ biểu hiện của hai vòng trước đó, một vòng đứng đầu, một vòng đứng thứ hai, có thể sánh ngang với Cô Tô Thiên Kỳ. 

 

Mọi người nghe được những lời nói mang ý tứ sâu xa của Đông Thánh Đình, dường nhưng cũng có ý xếp Hoa Thái Hư vào tam giáp. 

 

Nếu như Hoa Thái Hư lọt vào tam giáp bảng, Cô Tô Thiên Kỳ cũng vậy, còn một người nữa sẽ là ai đây? 

 

Ánh mắt của rất nhiều người nhìn phía Quân Mộng Trần, với những tư chất thiên bẩm mà Quân Mộng Trần đã thiển hiện ra, Đông Thánh Đình nhất định là sẽ để cho hắn lọt vào tam giáp bảng, cứ như vậy, tam giáp bảng đã không còn xuất nữa rồi. 

 

Lúc này, giọng nói của Cổ Chiến Thiên từ trên không truyền xuống mãnh liệt, va chạm nhau. Trước đó mọi người đều chú ý vào trận đấu của Tần Vấn Thiên và Hoa Thái Hư mà không để ý đến trận đấu của Vũ Vương và Tử Tình Hiên. Bọn họ đại chiến ở trên không, chiến đấu cuồng bạo không ngừng, đối chọi gay gắt, bầu trời cũng dường như muốn băng liệt. Lúc này trong hư không, Vũ Vương hình như đang triệu hồi ra tuyệt đại Cổ Ma của Vũ Ma tộc, hóa thân thành một vị vua thực sự của Vũ Ma tộc. Thân thể hắn vô cùng đáng sợ, còn thân thể của Tử Tình Hiên dường như cũng bắt đầu cháy rừng rực. 

 

Kim Diễm Thần Ưng yểm hộ phía sau nàng, ánh sáng lửa rực rỡ vô tận lưu động. Lúc này, Tử Tình Hiên dường như hóa thân thành Thần Ưng. Cổ Ma và Thần Ưng đại chiến trên bầu trời, hư không bạo động, công kích hỗn loạn. Cuối cùng, Thần Ưng đánh tan Vũ Ma, xé rách cánh của nó, thế nhưng Thần Ưng cũng bị thương không hề nhẹ. Đến cuối cùng, Tử Tình Hiên dường như vẫn hơn một bậc. 

 

Thân thể hai người trôi nổi tại trong hư không, tất cả đều đeo vác đôi cánh chim khổng lồ, ánh mắt vô cùng sắc bén, nhìn chằm chằm vào đối phương, dường như ý chí chiến đấu ngập trời vẫn đang bùng cháy trong lòng. 

 

Vù… 

 

Nhưng tia sét kinh khủng bắn ra, Vũ Vương lại một lần nữa gào thét, hư không gào rít giận dữ, chỉ thấy Tử Tình Hiên phát ra một tiếng thét lớn, Kim Diễm Thần Ưng tỏa ra hào quang vô tận. Trong chốc lát, ánh sáng của Thần Ưng tăng vọt, một hư ảnh Thần Ưng khổng lồ xuất hiện, không ngừng bảo phủ về phía trước. Thần Ưng hư ảo vô tận gào thét xông ra, không ngừng va chạm với thân thể của Vũ Ma. Cuối cùng, lúc Vũ Ma sắp đánh về phía Tử Tình Hiên, móng vướt sắc bén của Thần Ưng như trời xanh chụp xuống, đánh thân thể cả Vũ Ma và Vũ Vương bay ra ngoài. 

 

- Kết thúc rồi, Tử Tình Hiên không ngờ lại chiến thắng Vũ Vương. 

 

Đám người nhìn về phía hư không, không ngò cuộc tỷ thí này lại đặc sắc như vậy. Ba người đám người Tần Vấn Thiên lại chưa bại một lần. 

 

Rất khó tưởng tượng được vòng trước đó, xếp hạng của ba người bọn họ tại sao lại ở phía cuối như vậy. 

 

Trận chiến cuối cùng này, bọn họ có thể nói là bách chiến bách thắng. 

 

Trong mười người đứng đầu, năm vị trí đầu ngoại trừ Cô Tô Thiên Kỳ và Hoa Thái Hư muốn chiếm cứ hai suất, ba suất còn lại đương nhiên thuộc về bọn họ. 



 

Tần Vấn Thiên thoáng nhìn qua Quân Mộng Trần và Tử Tình Hiên,rồi lại nhìn về phía Cô Tô Thiên Kỳ, trận thí luyện này chuẩn bị kết thúc. 

 

- Tần sư huynh, tiếp theo ta sẽ chiến đấu với Hoa Thái Hư, ngươi và Cô Tô Thiên Kỳ đấu với nhau, thế nào? 

 

Lúc này, Quân Mộng Trần nhìn về phía Tần Vấn Thiên, trong đôi mắt vụt lên tia sáng phấn kích mãnh liệt, nóng lòng muốn thử, hình như chiến đấu có thể làm cho hắn hưng phấn. 

 

Quân Mộng Trần, muốn càn quét, muốn càn quét toàn bộ chiến đài. 

 

Tần Vấn Thiên nhìn về phía Quân Mộng Trần, hắn không hề hoài nghi thực lực và tư chất thiên bẩm của người sư đệ này, nhưng nếu như Quân Mộng Trần đấu với Hoa Thái Hư, Tần Vấn Thiên lại không hề xem trọng Quân Mộng Trần. 

 

Quân Mộng Trần am hiểu nhất là công kích, lực công kích của hắn có thể nói cực mạnh, giống như tuyệt đại Chiến Vương, gặp thần giết thần, nhưng thứ mà Hoa Thái Hư am hiểu là ảo thuật, hoàn toàn không chịu công kích. Chỉ cần ngươi không có cách nào phá giải được ảo thuật của hắn, công kích của ngươi có mạnh cỡ nào đi chăng nữa cũng không có đất dụng võ. 

 

Nếu như Hoa Thái Hư và Quân Mộng Trần dùng sức mạnh để đối kháng thì Quân Mộng Trần chắc chắn sẽ giành thắng, nhưng trong tình huống này hiển nhiên sẽ không có khả năng đó. Nếu Quân Mộng Trần đấu với Hoa Thái Hư, Hoa Thái Hư nhất định khiến hắn rơi vào ảo cảnh, Quân Mộng Trần có thể chiến thắng Hoa Thái Hư hay không, quyết định ở việc hắn có phá được ảo cảnh của hắn, phá giải được cặp con ngươi luân hồi đáng sợ như vòng xoáy kia. 

 

- Không cần, trận chiến của ta đã kết thúc, không còn ý muốn tiếp tục chiến đấu. 

 

Hoa Thái Hư bình tĩnh nói ra, khiến cho Tần Vấn Thiên sững sờ, hơi kinh ngạc nhìn về phía đối phương. Hắn nhìn vào con mắt của Hoa Thái Hư, chỉ thấy trong mắt đối phương ẩn chứa ý cười, Tần Vấn Thiên lập tức hiểu ý nghĩ trong lòng của Hoa Thái Hư. 

 

Chuyện này với hắn là một trận rèn luyện, đối với Hoa Thái Hư cũng như vậy. Hơn nữa, Hoa Thái Hư chính là đệ tử của Vạn Hóa Tiên Vương, hắn không có ý bái sư Đông Thánh, giành vị trí cao đối với hắn cũng không có ý nghĩa gì. Cuộc tỷ thí này, chiến đầu với Tần Vấn Thiên một trận đã là đủ rồi, Hoa Thái Hư hiểu rõ ảo thuật của chính mình, cũng thực lực của bản thân vẫn chưa đủ, con đường tu hành sau này, hắn sẽ khiến bản thân ngày càng trở nên hoàn hảo hơn. 

 

- Hoa Thái Hư, ngươi không muốn tiếp tục chiến đấu nữa. 

 

Chư Cường Lược có chút kinh ngạc. Hắn từ chối thi đấu, như vậy đối thủ của ba vị sư huynh đệ Tần Vấn Thiên chỉ còn lại có một người. 

 

 

 

 
Advertisement
';
Advertisement