Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

 

 

- Ta và người này thật sự có chút quan hệ sâu xa, ta đồng ý tin hắn. 

 

Người này là sư huynh trong Thiên Phù giới, hơn nữa còn là nhân vật tiên vương, Tần Vấn Thiên nguyện ý tín nhiệm đối phương. 

 

- Được. 

 

Giọng nói này lại một lần nữa vang lên, gương mặt này lại một lần nữa hóa thành gương mặt của Phiêu Tuyết lâu chủ, hắn nhìn Tử Vong Đao Khách, mở miệng nói: 

 

- Giống như ngươi nói, thành này để ở lại nơi này, đợi cho tới khi hắn đặt chân tới Tiên Đài cảnh, lại đến lấy thành này, nó sẽ trở thành thành trì di động của hắn. 

 

Vừa dứt lời, Phiêu Tuyết lâu chủ khống chế được Cổ Phiêu Tuyết thành từ trên khoảng không chậm rãi hạ xuống dưới. Một lát sau, Cổ Phiêu Tuyết thành trở lại chỗ cũ, những tiếng nổ ầm ầm ầm truyền ra, ấn xuống mặt đất, trực tiếp gắn vào trong mặt đất. 

 

- Một thành này quả thực là một bảo tàng. 

 

Mọi người có chút đố kị Tần Vấn Thiên, Cổ Phiêu Tuyết thành có uy năng đáng sợ đến mức nào, một khi Tần Vấn Thiên hoàn toàn khống chế được thành này, tương đương với khống chế rất nhiều tiên binh. Hơn nữa, sau này Tần Vấn Thiên cường đại lên, hoàn toàn có thể giao Cổ Phiêu Tuyết thành cho gia tộc hoặc thế lựccủa mình, cả tòa thành chính là thần binh công kích, mạnh mẽ hơn đại trận bảo vệ tông của những gia tộc cùng với tông môn không biết bao nhiêu lần, cho dù là thế lực siêu cấp của Vân Châu đại địa, sợ rằng cũng sẽ hâm mộ Tần Vấn Thiên. 

 

- Về điểm ấy, chính hắn tự sẽ hiểu rõ. 

 

Tử Vong Đao Khách gật đầu nói. 

 

Phiêu Tuyết lâu chủ đứng ở trên mặt đất, đảo mắt nhìn xung quanh, bầu trời đầy những bông hoa tuyết tung bay nhiều, hắn nhìn vào mặt đấtmịt mờ, trong mắt có một tia quyến luyến. 

 

- Chung quy không còn thuộc về ta nữa. 

 

Phiêu Tuyết lâu chủ thở dài một tiếng, dẫn theo sự thê lương vô tận, thân thể Bùi Vũ run rẩy, nàng nhìn vào Phiêu Tuyết lâu chủ nói: 

 

- Ngươi muốn rời đi sao? 

 

- Đúng, ta phải đi. 

 



Phiêu Tuyết lâu chủ gật đầu. 

 

- Nếu ta nguyện sử dụng thân thể của ta, cho ngươi gửi gắm hồn của ngươi, vậy ngươi có thể cũng sống lại giống như lúc này, không lại rời đi nữa hay không. 

 

Ánh mắt Bùi Vũ có hơi ngây ngô, nàng nhìn vào Phiêu Tuyết lâu chủ, khóe mắt có lệ. 

 

- Nha đầu ngốc. 

 

Phiêu Tuyết lâu chủ than thở, trước đó hắn vào trong đầu Bùi Vũ, lại nhìn đến tình cảm của nàng. 

 

- Ta là ngườiđã qua đời, không cần quyến luyến, hồng trần này đẹpnhư vậy, ngươi phải cố gắng vượt qua. 

 

Phiêu Tuyết lâu chủ nở nụ cười, hoa tuyết bay xuống càng nhanh hơn, thân thể Phiêu Tuyết lâu chủ dần dần trở nên hư ảo, Bùi Vũ chỉ cảm thấy đau khổ tới mức không còn muốn sống nữa. 

 

- Đông... 

 

Khi tiếng chuông vang lên, khuôn mặt Tần Vấn Thiên xuất hiện ở nơi đó, chín cái chuông cổ dựng đứng, tiếng chuông theo hoa tuyết cùng bay lượn ở trên khoảng không. 

 

- Tiếng chuông vang lên, ngươi lại đang nhớ tới Quỳnh Tiên sao? 

 

Bùi Vũ ngẩng đầu, nhìn hoa tuyết này bay khắp trời, tuyết này đẹp quá, đây là nước mắt của hắn. 

 

Lúc này, Tần Vấn Thiên đặc biệt suy yếu, ánh sáng trên người hắn tiêu tan, hắn lấy ra một bộ y phục phủ lên người, hắn đã khôi phục lại thân thể vốn có, nhìn ánh mắt Bùi Vũ giống như vô hồn, hắn hình như cảm giác được sự thương cảm này. 

 

- Bùi Vũ, nàng cuối cùng lại yêu Phiêu Tuyết lâu chủ sao? 

 

Trong lòng Tần Vấn Thiên sinh ra một tâm tìnhkhác thường, Bùi Vũ vẫn thích chuyện Phiêu Tuyết lâu chủ và Quỳnh Tiên, nhất là bị mối tình thâm của Phiêu Tuyết lâu chủ ảnh hưởng, không nghĩ tới, loại tình cảm này được gieo vào trong lòng, lại bởi vì Phiêu Tuyết lâu chủ xuất hiện, nàng cuối cùng đã thật sự sinh ra tình cảm. 

 

- Ngươi đi cùng ta chứ? 

 

Tử Vong Đao Khách nhìn Bùi Vũ nói, hiện tại, Bùi Vũ đã không thích hợp để ở lại, sẽ rất nguy hiểm, dù sao nàng đã từng giúp đỡ Phiêu Tuyết lâu chủ. 



 

- Không, ta ở lại với hắn. 

 

Bùi Vũ lắc đầu, hắn nhìn Tần Vấn Thiên nói: 

 

- Phiêu Tuyết lâu chủ lưu lại tòa thành này cho ngươi, có thể bay, hắn nói chờ ngươi bước chân vào Tiên cảnh, lại đến lấy thành này. 

 

- Được. 

 

Tần Vấn Thiên gật đầu, hắn nhìn Bùi Vũ nói: 

 

- Cùng đi thôi, ngươi ở lại rất nguy hiểm. 

 

- Không, ta thích tòa thành này. 

 

Bùi Vũ mỉm cười, Tần Vấn Thiên nhìn thần sắc của nàng, phát hiện mình sợ rằng không có cách nào thuyết phục được nữ tử trước mắt. 

 

- Chấp niệm đã sâu. 

 

Tử Vong Đao Khách than thở. 

 

- Tần Vấn Thiên, ngươi đi theo ta thôi. 

 

Tần Vấn Thiên nhìn Bùi Vũ, thấy đối phương chỉ mỉm cười nhìn mình, hắn không khỏi sinh ra cảm giác bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn Tử Vong Đao Khách gật đầu. 

 

- Nếu muốn động tới thành này, phải suy nghĩ kỹ hậu quả. 

 

Tử Vong Đao Khách lưu lại một câu nói, sau đó dẫn theo Tần Vấn Thiên và Mộ Nham rời đi. Trong hư không, Tần Vấn Thiên nhìn vào thành cổ với ánh sáng rực rỡ nội liễmphía dưới, trong thành trì tang thương cổ xưa này, Bùi Vũ yên tĩnh ngồi ở đó, ngây người nhìn hoa tuyết từ trên khoảng không bay xuống, vận mệnh của hắn sẽ thế nào! 

 

 

 

 
Advertisement
';
Advertisement