Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

 

 

Tần Vấn Thiên hôm nay đã bị Vân Lâu truy nã, ở Giang Lăng quận và rất nhiều thành trì đều có lệnh truy nã của hắn, Phiêu Tuyết thành thân là một trong ba đại chủ thành Giang Lăng quận, lệnh truy nã lan ra rất rộng, rất nhiều người đều nhận ra Tần Vấn Thiên. 

 

Bùi Thiên Nguyên sững sờ khi nhìn thấy khuôn mặt Tần Vấn Thiên, trong mắt còn mang theo ý vị thâm trường, mở miệng nói: 

 

- Khó trách kẻ này phải che dấu thân phận, dùng thuật dịch dung cải biến dung nhan, không để cho chúng ta nhìn thấy tướng mạo vốn có của hắn, hóa ra, hắn chính là người mà Khương thị nhất mạch bảo ta truy nã, thật là to gan lớn mật. 

 

Cường giả Khương thị nhất mạch nộ khí xông lên trời, rất nhiều thân ảnh đứng dậy, một người trong đó nói: 

 

- Các vị, giết đi thôi, giết hắn, đoạt trí nhớ của hắn, để xem Phiêu Tuyết lâu chủ lưu lại bí mật gì. 

 

- Ta cũng đồng ý, tru sát hắn, kẻ này đã là người mà Giang Lăng quận truy nã, hơn nữa hắn từng giết thiên kiêu Khương thị nhất mạch, chịu tội chạy trốn, dù chúng ta ra tay giết hắn, cũng chẳng ai có thể nói xấu, hơn nữa, lệnh truy nã chính là do Giang Lăng quận Vân Lâu tuyên bố, Quận Vương và Quý Lâu chủ ra tay đối phó hắn cũng hợp tình hợp lý. 

 

Trong lòng Bùi Thiên Nguyên và Quý Không cười khẩy, những lão hồ ly này vẫn muốn làm bọn họ trúng bẫy. 

 

Bùi Thiên Nguyên và Quý Không vốn tưởng rằng người mà Khương thị nhất mạch truy nã là nhân vật tầm thường Thiên Tượng tam trọng, liền ra tay giúp đỡ, nhưng thật không ngờ, ‘ tiểu nhân vật ’ hôm nay lại dẫn phát phong ba lớn như thế, thật sự làm người ta ngạc nhiên. 

 

Nhưng trên thực tế hai bên đã kết thù kết oán, lại có lệnh truy nã trước đó, e rằng bọn họ không ra tay đối phó Tần Vấn Thiên cũng không được. 

 

- Tiểu tử, chỉ có thể trách ngươi số mệnh không tốt. 

 

Ánh mắt Bùi Thiên Nguyên xuyên thấu hư không, nhìn về phía Cửu Tiên Chung, rất hiển nhiên, Quận Vương Giang Lăng quận Bùi Thiên Nguyên đã chuẩn bị ra tay với Tần Vấn Thiên, diệt trừ hắn tại Giang Lăng quận, chấm dứt hậu hoạn về sau. 

 

- Đi thôi. 

 

Tiệc rượu chưa tàn, mọi người bay lên trời, bay về phía Cửu Tiên Chung. 

 

Ngoài bọn họ ra, khu vực Cửu Tiên Chung, chung quanh đám đông rất nhiều người nhìn thấy trong hư không xuất hiện hình bóng Tần Vấn Thiên thì sửng sờ, bọn họ nghe thấy cường giả trong hư không nhìn Tần Vấn Thiên, thần sắc lạnh buốt: 



 

- Hóa ra ngươi là tội phạm truy nã của Giang Lăng quận Tần Vấn Thiên, ngươi từng giết Khương Cuồng của Khương thị nhất mạch, hôm nay trốn tới Phiêu Tuyết thành, thật là to gan. 

 

- Tội phạm truy nã? 

 

Ánh mắt người chung quanh ngưng trọng, lập tức không ít người nhận ra, khó trách hình ảnh trong hư không quen thuộc như thế, hóa ra là nhân vật có lệnh truy nã, thiên kiêu sáng tạo kỳ tích lại là tội phạm truy nã, hắn tên là Tần Vấn Thiên, trước kia giết người của Khương thị nhất mạch, hóa ra tính ngạo mạn đã xâm nhập vào trong xương cốt và tính cách của hắn. 

 

- Thực là yêu nghiệt, ta nghe nói Khương thị nhất mạch sở dĩ truy nã hắn, là vì hắn giết Khương Cuồng trước mặt rất nhiều cường giả Khương thị nhất mạch, hơn nữa còn toàn thân trở ra, cách đó không lâu, hắn lại tới Phiêu Tuyết thành gây sự càng gây ra rung động, đúng là kẻ không chịu ngồi yên. 

 

Có người nói ra những chuyện mình biết, hắn cảm thán, nhìn Tần Vấn Thiên bằng ánh mắt khâm phục. 

 

Chỉ thấy ở giữa Cửu Tiên Chung, đôi mắt Tần Vấn Thiên bắn ra hàn quang, tóc dài bay lên, khuôn mặt hắn biến ảo, chỉ qua một lát, một gương mặt anh tuấn cao ngạo xuất hiện, hoàn toàn giống với hình ảnh trong hư không. 

 

Khôi phục khuôn mặt vốn có, Tần Vấn Thiên tắm trong vô số phù quang, càng lộ ra vẻ phi phàm, khi hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, đôi mắt cuồng ngạo giống như hậu duệ thần linh. 

 

- Thật tuấn tú. 

 

Có người khen một tiếng. 

 

- Khí chất này còn tuấn tú hơn hình ảnh, quả nhiên không phải phàm nhân. 

 

Rất nhiều người bị khí chất của Tần Vấn Thiên hấp dẫn, mặc thân thể Bùi Vũ hơi run rẩy, khuôn mặt Tần Vấn Thiên khôi phục không chỉ càng thêm tuấn tú, còn trở nên trẻ trung, nàng lúc trước nhìn thấy lệnh truy nã đã cảm thấy Tần Vấn Thiên bị oan, rõ ràng là do Khương thị nhất mạch làm xằng làm bậy tạo thành, trong tình hình đó Tần Vấn Thiên giết Khương cuồng cứu bằng hữu của mình, có thể nói nghĩa bạc vân thiên. 

 

- Thật không ngờ, Thiên Vấn huynh lại chính là Tần Vấn Thiên. 

 

Xa Viên thì thào nói nhỏ, hắn cũng không chú ý, dù sao Tần Vấn Thiên và hắn mới quen, không có khả năng nói cho hắn biết chính mình là tội phạm truy nã, Tần Vấn Thiên giấu diếm thân phận là việc rất bình thường. 

 

- Đúng vậy, ta đúng là Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên giết chết tên chết tiệt Khương Cuồng Khương thị nhất mạch. 



 

Chỉ thấy Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn về hư không, cao giọng nói, không thèm quan tâm. 

 

Đúng lúc này, ở xa có âm thanh gào thét vang lên, chỉ thấy nhiều cường giả lục đục bay đến, kể cả Quận Vương Giang Lăng quận Bùi Thiên Nguyên cùng với lâu chủ Vân Lâu Quý Không. 

 

Bọn họ quan sát Tần Vấn Thiên phía dưới, thần sắc lạnh lùng, nhất là cường giả Khương thị nhất mạch, sát niệm ngập trời. 

 

- Tần Vấn Thiên, ngươi có biết tội của ngươi không. 

 

Cường giả Khương thị nhất mạch cao ngạo nói. 

 

Tần Vấn Thiên nhìn hắn, kiêu ngạo nói: 

 

- Khương thị nhất mạch ngươi còn ngại mất mặt chưa đủ hay sao? Còn dám đứng ở đó nói lời ngông cuồng. 

 

- Hỗn láo. 

 

Cường giả Khương thị nhất mạch không nghĩ tới Tần Vấn Thiên cuồng đến loại tình trạng này, chỉ thấy tay hắn chỉ vào Tần Vấn Thiên nói: 

 

- Ngươi giết đệ tử Khương Cuồng Khương thị nhất mạch của ta, cả Giang Lăng quận đều truy nã ngươi, tội ngươi không thể tha, phải giết không tha. 

 

- Nực cười, thật đáng buồn. 

 

Tần Vấn Thiên lạnh lùng nhìn người trên không: 

 

- Ngày xưa tại Vô Ưu thành, Khương thị nhất mạch ngươi ỷ thế hiếp người, sai phủ thành chủ đi bât các thiếu nữ trong thành tới hầu hạ các ngươi, trong đó có muội muội của ta, ta trước sau tới đòi ngươi, chỉ muốn mang muội muội ta rời đi, Khương thị nhất mạch ngươi không chịu thả người, ta mới ra tay, ta ở trước mặt nhiều cường giả Khương thị nhất mạch, giết Khương Cuồng, việc này, có lẽ ngươi không cần phủ nhận, các ngươi không kiểm điểm bản thân mình, lại nói ta có tội, tội từ đâu đến? 

 

 

 
Advertisement
';
Advertisement