Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

 

 

Tại khu vực Chuông Cửu Tiên, lửa lớn bay lên, lò luyện khí đỉnh các màu xuất hiện, lơ lửng ở trong ánh sáng lập lòe, các cường giả bắt đầu chế luyện thần binh. 

 

Đương nhiên, cũng có thiên kiêu không luyện khí, bọn họ thông hiểu thần văn, có thể cảm giác được phù quang của chuông Cửu Tiên, nhận được một tia liên hệ vớichuông Cửu Tiên, bởi vậy, tiếp tục yên tĩnh lĩnh ngộ ở phía trướcchuông Cửu Tiên, thử khai thông với chuông Cửu Tiên. 

 

Trong những người này có rất nhiều người đều đến từ thế lực lớn siêu cấp trên Vân Châu đại địa. 

 

- Lửa thật mạnh, rất nhiều cái đều là dị hỏakhó gặp, thậm chí có ngọn lửa là do cường giả lấy tiên hỏa rèn luyện ra, hoặc tách ra. 

 

Trong hư không, tiên quang chói lòa, trên người các cường giả Tiên Đài đều có vòng tiên quang, bọn họ nhìn các thiên kiêu bắt đầu luyện khí, trong ánh mắt chợt có tia sáng sắc bén lập lòe. 

 

Đám người Bùi Thiên Nguyên, Quý Không, Phiêu Tuyết lâu chủ đứng chung một chỗ, ở bên cạnh bọn họ còn có người của các thế lực khắp nơi trên Vân Châu đại địa. 

 

- Lần này, người một mạch Khương thị hình như càng coi trọng hơn Kỳ Môn Tiên Phủ, người một mạch Khương thị tới càng nhiều hơn. 

 

Bùi Thiên Nguyên liếc mắt nhìn sang bên cạnh, người một mạch Khương thị tự đứng thành một trận, ánh mắt bọn họ rơi vào trên ngườimột nhóm cường giả Khương Yển, chỉ thấy lúc này Khương Yển khống chế ngọn lửa hiện ra bảo quang, mơ hồ có khí băng hàn như ẩn như hiện, trong lửa chứa hàn khí, loại ngọn lửa này chính là ngọn lửaHàn Minh có lực hủy diệt rất mạnh, chỉ cần dính vào làtổn thương người. 

 

- Kỳ Môn Tiên Phủ có mấy đệ tử, còn có mấy vị trưởng bối tới, trên số lượng còn xa mới bằng được một mạch Khương thị. 

 

Bùi Thiên Nguyên đưa mắt nhìn về phía Xa Viên, ngọn lửa của Xa Viên là màu vàng kim, con ngươi của hắn dường như cũng lộ ra một tia màu vàng kim, ngọn lửa bao trùm nguyên liệu luyện khí, giống như một đóa đài sen màu vàng đáng sợ, mở ra đóng vào, sức nóng điên cuồng thẩm thấu ra. 

 

- Khống chế tinh chuẩn, xem ra thủ đoạn luyện khí của những nhân vật thiên kiêu đã siêu phàm thoát tục. 

 



Quý Không thì thào nói nhỏ, ngoại trừ đệ tử của thế lực luyện khí lớn là một mạch Khương thị cùng với Kỳ Môn Tiên Phủ này ra, còn có rất nhiều nhân vật luyện khíkiệt xuất. 

 

Tần Vấn Thiên vẫn nhắm mắt ở trước cáichuông Cửu Tiênthứ tám, trong thiên địa phù quang lưu chuyển trong bóng đêm, ẩn nấp ở trong vô hình, hội tụ thành một lực lượng kỳ diệu, không ngừng lượn lờ ở phía trên chuông Cửu Tiên, cho đến hóa thành lực quy tắc, trực tiếp thẩm thấu đến bên trong chuông Cửu Tiên, trong phút chốc, ý thức Tần Vấn Thiên rót vào trong đó, lại thấy một thành. 

 

Lần này, Tần Vấn Thiên hắn nhìn thấy được Phiêu Tuyết lâu, Phiêu Tuyết lâu ngày xưa đẹp hơn so với Phiêu Tuyết lâu ngày này, mặc dù sơn mạch cùng với kiến trúc vẫn tương tự, nhưng loại cảm giácnui vắng, càng giống như Tiên cảnhnhân gian, hoa tuyết tung bay, Phiêu Tuyết lâu một mảnh cô liêu, khiến người ta cảm thấy thê lương vắng vẻ, càng làm cho người ta chấn động, trên Phiêu Tuyết lâu, một bóng người tuyệt mỹ yên tĩnh nằm ở đây, nàng mặc váy dàituyệt đẹp, giống như một đóa nở rộ hoa tươi, ở trong tuyết trắng mờ mịt, lại thê lương, tuyệt mỹ kinh diễm như vậy. 

 

Hoa tuyết rơi vào trên thân thểnày, hình như rất nhanh đã tan ra, mắt của bóng người tuyệt mỹ này hình như vẫn đang mở, nàng cườicũng có vẻ thê lương lại tuyệt mỹ, ở bên cạnh nàng là một vách núi đá, có khắc kiểu chữ rất đẹp. 

 

- Luyện một thành sống quãng đời còn lại, quân không muốn, lực một thân làm ra, trời không chiều ý người, ở nơi mến nhau, trên Phiêu Tuyết lâu, đợi quân lại liếc mắt nhìn hồng nhan. 

 

Chữ viết tuyệt đẹp này giống như cũng lộ ra sự thê lương, lúc này, sơn mạch chấn động, hư không run rẩy, hoa tuyết dường như dừng bay xuống, thời gian dường như ngừng lại. 

 

Chỉ thấy trên bậc thang của Phiêu Tuyết lâu có bóng dáng của một người thanh niên tuấn tú run rẩy bước từng bước một đi về phía bóng hồng điêu linh này, hai tay, hai chân của hắn đều đang run rẩy, trên dung nhan anh tuấn lộ ra thần sắc kinh sợ, dường như đang phải chịu nỗi đau đớn cực lớn vậy. 

 

Cuối cùng, hắn đi tới bên cạnh nữ tử, bịch một tiếng, hai chân cuối cùng lại đứng không vững, rơi xuống trên mặt đất, hai tay hắn run run, muốn vươn ra, lại không dám, đôi mắt của hắn ửng đỏ, lại có máu chảy ra, nỗi đau này quá mức tàn nhẫn đối với hắn. 

 

- Quỳnh Tiên, vì sao nàng lại tàn nhẫn như vậy. 

 

Giọng nói của người thanh niên tuấn tú run rẩy, vừa dứt lời, trong hư không có hoa tuyết vỡ ra, sơn mạch run rẩy. 

 

- Ta nói muốn luyện một thành, ta cùng nàng đi khắp nghìn sóng vạn nước, luyện cho nàng một thành này, ta còn muốn dẫn nàng đi khắp thiên hạ, thưởng thức cảnh đẹpthế gian, nhưng vì sao nàng lại chấp nhất với một thành, không chịu theo ta lưu lạc thiên nhai. 

 

Thời điểm người thanh niên nói, khóe mắt có máu tươi chảy ra, giống như đau khổ vạn phần: 

 



- Chỉ là một lần tranh chấp, nàng vì sao phải trừng phạt tanhư vậy. 

 

Hai tayPhiêu Tuyết lâu chủ run rẩy vươn ra, khẽ chạm lên mặt của nữ tử, nhưng ngay lúc này, trong chớp mắt khi Phiêu Tuyết lâu chủ chạm đến nàng, thân thể nữ tử tuyệt mỹ không ngờ hóa thành một đường ánh sáng trắng, trở thành thân thể hư ảo. 

 

Thần sắc người thanh niên chấn động, thân thể run rẩy càng thêm lợi hại, đôi mắt của nữ tử xinh đẹp nhìn Phiêu Tuyết lâu chủ, ôn nhu cười, một tiếng cười này dường như dốc hết cả cuộc đời, lập tức thân thể hư ảo hóa thành mây khói, tiêu tan ở trong khoảng không. 

 

Người thanh niên vươn tay ra nhưng không có cách nào nắm được cái gì, sắc mặt của hắn càng trắng bệch, lại không chút sắc máu nào. 

 

- A... 

 

Người thanh niên ngửa mặt lên trời hét dài, hoa tuyết điên cuồng vỡ nát, hư không dường như cũng muốn bị nghiền nát, sơn mạch phía xa đã đổ nát. 

 

- Lấy thân luyện thành, nàng thật sự lấy cả đời còn lại luyện một thành, vì sao phải đối xử với ta tàn nhẫn như vậy. 

 

Người thanh niên Phiêu Tuyết lâu chủ ngửa mặt lên trời hét dài, chịu nỗi đau khổ vô tận, ánh mắt hắn nhìn ra phía trước, nơi đó có một tòa thành trì, đúng là thành trì do hắn và Quỳnh Tiên luyện ra. 

 

Gió lạnh thổi qua, hoa tuyết lại một lần nữa bay xuống, mái tóc của Phiêu Tuyết lâu chủ đã biến thành màu trắng, hắn vắng vẻ đứng ở đó, nhìn tòa thành kia, nơi đó chôn cất người hắn thương. 

 

Cảnh tượng tiêu tan, dần dần trở nên mơ hồ, bên ngoài, Tần Vấn Thiên mở mắt, trong lòng cảm giác buồn vô cớ. 

 

 

 

 

 
Advertisement
';
Advertisement