Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

 

Thậm chí, Bùi Khiếu Quận Vương phủ của Giang Lăng quận cũng ra tay, dường như muốn ở trong một tích tắc n phá hủyTần Vấn Thiê, nhìn hắn làm thế nào mượn phù văn đại chiến. 

 

Mắt của Tần Vấn Thiên giống như thanh kiếm sắc bén đảo qua mọi người, xuyên qua lòng người, chỉ thấy hắn thoáng độngtâm niệm, liên kết với chuông Cửu Tiên. 

 

- Giết! 

 

Hắn quát lớn một tiếng, trong giây lát mọi người còn chưa công kích đã nghe tiếng chuông vang lên. 

 

- Coong... 

 

Đầu của mọi người chợt chấn động, tiếng của chuông Cửu Tiên dường như ẩn chứa ma lực đáng sợ, trực tiếp gõ ở trong đầu của bọn họ. 

 

- Cho các ngươi lăn. 

 

Tần Vấn Thiên tức giận quát một tiếng, dường như có Trích Tinh Chưởng Ấn ùn ùn kéo đến,công kích ra mạnh mẽ, trong lúc nhất thời thiên địa biến sắc. 

 

- Coong coong coong! 

 

Tiếng chuông chấn động ở trong thiên địa, đánh vỡ linh hồn của con người, những chưởng ấn này dường như theo tiếng chuông đồng loạt hạ xuống, cổ yêu cực kỳ khổng lồ hung ác bị rõ ràng đều bị trấn áp, Chu Hành Sơn cũng không có cách nào bước thêm về phía trước, chấn động tới mức thân thể run rẩy kịch liệt, nhìn thấy được chưởng ấn đánh tới, hắn lấy ra một món thần binh đáng sợ, lập tức có một ý chí chiến đấu vô thượng bao vây thân thể hắn, những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, thân thể của Chu Hành Sơn bị đẩy lui vạn thước. 

 

Những cường giả khác cũng đang chống lại lực lượng công kích của Tần Vấn Thiên, từng người bọn họ đều lấy ra thần binh, nhưng thấy tiếng củachuông Cửu Tiên không ngừng vang lên bên tai, ở dưới tình huống như vậy bọn họ căn bản không có cách nào chiến đấu, chỉ có thể tự bảo vệ mình. 

 

Tần Vấn Thiên bước ra một bước, dường như trực tiếp đạp ở trên trái tim của bọn họ, một lực lượng vô cùng nặng nề đè ép trong người, giống như là áp lực đến từ chuông Cửu Tiên. 



 

Tần Vấn Thiên dường như đại biểu cho ý chí chuông Cửu Tiên. 

 

Bàn tay vươn ra, Tần Vấn Thiên đi về phía trước, lập tức tất cả mọi người cảm giác tâm thần căng thẳng, tiếng chuông lại vang lên không ngừng, sắc mặt đám người Bùi Khiếu trắng bệch, miệng phun ra máu tươi, mượn thần binh thân thể nhanh chóng lui về phía sau, rời xa chuông Cửu Tiên cùng với Tần Vấn Thiên. 

 

Nghê Phượng vốn đã bị đánh cho tổn thương từ mặt đất đứng dậy, lại liên tục vài lần bị đánh trúng, miệng phun ra máu tươi, trên mặt đã không nửa sắc máu, chỉ có thể giãy dụa chạy khỏi nơi này, mới vừa rồi nàng còn lạnh lùng cao ngạo vô cùng, giờ phút này lại có vẻ chật vật không có lực như vậy. 

 

- Còn chưa cút? 

 

Giọng nói của Tần Vấn Thiên phun ra, lại một lần nữa bước lên trước, lập tức các cường giả đồng thời lui về phía sau, giống như chim sợ cành cong. 

 

Chỉ thấy Tần Vấn Thiên bước ra một chân liền ngừng lại, đứng tại chỗ bất động, mắt hắn châm chọc nhìn về phía mọi người còn đang chạy nhanh, vẻ chế giễu càng lúc càng hiện rõ. 

 

Những cường giả kia nhìn những người đứng xem xung quanh, chỉ thấy tất cả mọi người đang chằm chằm nhìn vào bọn họ, mỗi một lộ ra phóng thái chê cười. 

 

Hôm nay, đám thiên kiêu này thực sự mất mặt, Tần Vấn Thiên bước một bước lại khiến bọn họ sợ đến như vậy, lúc trước còn cuồng vọng đến truy sát người khác, thực sự buồn cười. 

 

Ánh mắt của mọi người càng làm cho những thiên kiêu cảm giác không có chỗ dung thân, ánh mắt bọn họ vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên vẫn đứng ở bên cạnh chuông Cửu Tiên, sát niệm cường thế đến cực điểm. 

 

- Một đám phế vật, đại khái cũng chỉ có thể mở miệng nói ra lời nói ngông cuồng, có năng lựcgì chứ? 

 

Con ngươi Tần Vấn Thiên đảo qua bọn họ: 

 

- Mượn uy phong của tiền bối đi ra nhận được uy, mất hết mặt mũi của trưởng bối, nếu ta là các ngươi, ta dứt khoát tự sát tại đây, không khiến cho thế lực tông môn phải hổ thẹn. 



 

- Ngươi im ngay. 

 

Chu Hành Sơn điên cuồng hét lên, mắt Tần Vấn Thiên nhìn qua, trực tiếp đối diện với hắn, con mắt giống như lợi kiếm giống như muốn nhìn thấu đối phương, sau đó, Tần Vấn Thiên mang theo phù quang ngập trời đi từng bước một tiến về phía Chu Hành Sơn, một bước hai bước, thân thể của Chu Hành Sơn bất động, trực diện với Tần Vấn Thiên, nhưng Tần Vấn Thiên càng lúc càng gần, ánh mắt Chu Hành Sơn hình như đã thay đổi. 

 

- Ngươi thật ngông cuồng, nhất định chỉ có một con đường chết. 

 

Chu Hành Sơn nói ra lời uy hiếpngông cuồng. 

 

Tần Vấn Thiên không để ý tới, tiếp tục đi về phía trước, Chu Hành Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức xoay người lui về phía sau, không dám lại để cho Tần Vấn Thiên tới gần. 

 

Mấy người khác nhìn thấy được ánh mắt Tần Vấn Thiên đảo qua, mỗi một đều lui về phía sau, giống như là trốn tránh ôn thần, e ngại Tần Vấn Thiên. 

 

- Thật đáng buồn. 

 

Khóe miệng Tần Vấn Thiên lộ ra đầy vẻ châm chọc, nhìn về phía trước mọi người: 

 

- Cút đi, ta nói rồi, trước chuông Cửu Tiênnày không cho phép có bóng dáng của các ngươi, đám phế vật các ngươi có ai dám tới gần, giết không tha. 

 

 

 

 

 

 
Advertisement
';
Advertisement