Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

 

 

Bùi Thiên Nguyên chỉ về vị trí bên cạnh cách đó không xa, ra hiệu cho Xa Viên cùng với Bùi Vũ ngồi, nhưng mà vị trí chỗ đó cũng chỉ còn có hai chỗ. 

 

Đám người Xa Viên lại có bốn người, kể cả không tính thị nữ của Bùi Vũ thì Xa Viên, Bùi Vũ cùng với Tần Vấn Thiên vẫn là ba người. 

 

Xa Viên liếc mắt thoáng nhìn, liền lắc đầu nói: 

 

- Chúng ta tìm chỗ khác ngồi đi. 

 

- Được, bên kia. 

 

Bùi Vũ chỉ về một phía, là vị trí ở chính giữa, có chút không phù hợp với thân phận của Xa Viên, bởi vậy Bùi Thiên Nguyên nói: 

 

- Hay là như thế này đi, ta còn muốn từ từ tâm sự với Xa Viên hiền chất, nếu là thiếu một chỗ thì, Bùi Khiếu, ngươi nhường một chút đi. 

 

Bùi Khiếu đang ngồi tại vị trí bên cạnh hai chỗ lúc nãy, vừa nãy Bùi Thiên Nguyên tận lực chỉ hai chỗ này xem ra cũng có chút dụng tâm, hắn liếc mắt liền nhận ra Xa Viên không chịu ngồi đó là do thiếu chỗ cho một người nữa, vì vậy hắn liền bảo Bùi Khiếu nhường chỗ. 

 

Bùi Khiếu cau mày, liếc nhìn qua Bùi Vũ và Tần Vấn Thiên, ở sâu trong đôi mắt thoáng lộ ra tâm tình không vui, nhưng quận vương đã ra lệnh, hắn sao có thể chống lại, chỉ có thể gật đầu, có chút gượng gạo mà đứng dậy, đúng lúc này ở phía đối diện có một người kêu lên: 

 

- Bùi Khiếu, ngươi đến ngồi bên này đi. 

 

Bùi Khiếu nhìn về phía người nói chuyện, lập tức trong mắt lóe lên ý cười, nói: 

 

- Đa tạ thịnh tình của Khương Yển huynh. 

 



- Ha ha, như vậy là hay nhất, Xa Viên hiền chất, tới ngồi nào. 

 

Bùi Thiên Nguyên cười nói sang sảng, Xa Viên tự nhiên không tiện tiếp tục cự tuyệt, vì vậy ba người đi về phía vị trí kia ngồi xuống. 

 

Phía đối diện bọn họ chính là Khương Yển cùng với Bùi Khiếu, còn có Nghê Phượng của Cửu Kiếm tông, ngoại trừ những người này ra thì còn có rất nhiều thiên kiêu của các thế lực khác, dáng vẻ ai ai cũng đều hiên ngang, tất cả đều có khí chất phi phàm, rất nhiều người đều là đệ tử của các thế lực lớn tại vùng Vân Châu này. 

 

- Ta giới thiệu một chút mấy lão gia hỏa chúng ta nhé, ta là Bùi Thiên Nguyên, các vị hẳn là đã biết, vị đang ngồi bên cạnh ta đây chính là Quý Không, đệ tử của Vân Lâu Thánh môn, lâu chủ của Vân Lâu Giang Lăng quận, hẳn là các vị đều đã nghe nói qua, người bên phải ta đây chính là thành chủ Phiêu Tuyết thành, Tư Không Dương Tuyết. 

 

Bùi Thiên Nguyên quay các người cười nói: 

 

- Về phần các vị tuấn kiệt này, hẳn là cũng đều quen biết nhau, ta đây sẽ không giới thiệu nữa. 

 

Tần Vấn Thiên liếc mắt nhìn thoáng qua Tư Không Dương Tuyết, thành chủ hiện tại của Phiêu Tuyết thành, nếu so với lâu chủ trong truyền thuyết của Phiêu Tuyết lâu, e rằng Tư Không Dương Tuyết vẫn còn kém rất nhiều. 

 

- Phiêu Tuyết thành này chính là cổ địa, Phiêu Tuyết lâu cũng có truyền thuyết lâu đời, nghe đồn năm đó Phiêu Tuyết lâu chủ cùng Quỳnh Tiên từng luyến ái tại đây, nếu có thể quay ngược thời gian, được thấy cảnh tượng Phiêu Tuyết lâu chủ đánh đàn, Quỳnh Tiên khiêu vũ dưới tuyết thì thật sự là một mỹ sự trong nhân sinh. 

 

Bùi Thiên Nguyên thật biết ăn nói, thân là quận vương của Giang Lăng quận, hình như hắn cũng đã nghe nói qua truyền thuyết này. 

 

- Ta cũng đã từng nghe qua chuyện cũ của Phiêu Tuyết lâu chủ cùng Quỳnh Tiên, chỉ có điều ta vẫn nghi ngờ tính chân thực của nó, tòa thành mà Phiêu Tuyết lâu chủ cùng Quỳnh Tiên luyện chế hiện ở nơi đâu? Huống hồ, chúng ta theo đuổi võ đạo chỉ vì siêu thoát, theo đuổi cảnh giới vô thượng, luyện khí chỉ là một phần trong đó, sống sót chính là căn bản, ấy vậy mà Quỳnh Tiên nàng lại vì luyện khí mà buông bỏ tính mạng, thật khó có thể lý giải chấp niệm sâu đậm của nàng, Phiêu Tuyết lâu chủ tuyệt đại tao nhã, hắn thật sự sẽ vì một nữ nhân mà buông bỏ bản thân, bảo vệ thân thể điêu linh của Quỳnh Tiên sao? 

 

Chỉ thấy một người mở miệng nói, ánh mắt của Bùi Thiên Nguyên nhìn về phía người nói chuyện, người này có khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú, ăn mặc tùy ý tiêu sái, mày kiếm kéo dài về hai bên, ánh mắt hắn tỏa sáng, dường như chất chứa đầy bụng kinh luân, xuyên qua ánh mắt thâm thúy này người ta thấy được trong đầu của hắn chứa rất nhiều sách. 

 

Người này là Thư Lộ Diêu, đệ tử của Vạn Thánh thư viện tại vùng đất Vân Châu. 

 

- Vạn Thánh thư viện không hổ danh là thánh địa thư viện của Vân Châu, chẳng có chuyện gì tại Vân Châu là không biết, truyền thuyết về Phiêu Tuyết lâu chủ cùng Quỳnh Tiên hiện tại chẳng có mấy người biết đến, kể cả Giang Lăng quận của ta cũng đều rất ít người biết, ta cũng phải lật xem không ít sách cổ mới biết được, không nghĩ tới Thư hiền chất cũng biết đoạn chuyện xưa này, bội phục. 



 

Bùi Thiên Nguyên quay qua gật đầu cười nói với Thư Lộ Diêu, nhưng cũng không phát biểu gì thêm về ý kiến của Thư Lộ Diêu. 

 

- Biết rõ ràng nhiều lại càng nghi ngờ, truyền thuyết này đại khái là để lừa dối những kẻ ngu muội vô tri mà thôi, ở trong truyền thuyết này, Phiêu Tuyết lâu chủ cùng Quỳnh Tiên chẳng qua đều ngu xuẩn. 

 

Ngôn từ của Thư Lộ Diêu càng sắc bén hơn, nghi vấn truyền thuyết cổ xưa, hoàn toàn không có chút kính nể, e sợ nào. 

 

Đương nhiên, truyền thuyết dù sao cũng đã xa xôi, không có ai sẽ có ý kiến gì về những lời cuồng ngạo của Thư Lộ Diêu, đến cả Bùi Thiên Nguyên cũng chỉ cười cười. 

 

Chỉ có Bùi Vũ là cau mày, có chút không vui nói: 

 

- Người trong thiên hạ mỗi người một tính cách khác nhau, ngươi là người vô tình, sao lại có thể nghi ngờ người khác hữu tình chính là ngu muội? Ta vẫn thường nghe nói Vạn Thánh thư viện chính là thánh địa tại Vân Châu, là nơi ra đời của rất nhiều cường giả danh tiếng chấn động một thời tại Vân Châu, hiểu biết kiến thức khắp thiên hạ, ta cho rằng người của Vạn Thánh thư hẳn là trong lòng có thiên hạ, là người làm tất cả để đạt được ý nguyện mới phải, thế nhưng các hạ lại nói thẳng ra rằng Phiêu Tuyết lâu chủ cùng Quỳnh Tiên ngu xuẩn, khó tránh khỏi có chút tự cho mình là đúng. 

 

Bùi Vũ chính là một người cảm tính, đối với chuyện cũ của Phiêu Tuyết lâu chủ cùng Quỳnh Tiên, nàng vẫn tin tưởng chắc chắn không chút nghi ngờ, nếu như Thư Lộ Diêu chỉ bày tỏ nghi ngờ thì nàng cũng sẽ không tức giận, nhưng câu nói kế tiếp của Thư Lộ Diêu đã là thẳng thắn sỉ nhục truyền thuyết này, chẳng biết sao nội tâm của nàng lại dấy lên một trận lửa giận, bởi vậy lời nói cũng thoáng lộ ra một tia sắc bén. 

 

Thư Lộ Diêu vừa nghe lời ấy, mày kiếm nhíu lại, càng lộ ra vẻ lợi hại, dường như có lợi kiếm từ trong mắt hắn bắn ra. 

 

- Ngươi nói ta tự cho mình là đúng? 

 

Ánh mắt của Thư Lộ Diêu vô cùng bức người, nhìn thẳng vào Bùi Vũ, một áp lực cường đại lao thẳng tới phía Bùi Vũ. 

 

- Lẽ nào nàng nói sai sao, lấy tính tình của chính mình đo lường tính tình của người khác, chẳng phải là nghĩ rằng người trong khắp thiên hạ này đều giống như ngươi, này còn không phải là tự cho mình là đúng hay sao? 

 

 

 

 
Advertisement
';
Advertisement