Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

 

 

Trong Thánh Hoàng Thành hiện nay tất cả mọi người đều đàm luận một chủ đề, đó là trận chiến đấu vừa phát sinh tại Hoàng Cực Thánh Tông. 

 

Hoàng Cực Thánh Tông lấy lý do Trượng Kiếm Tông nhất mạch làm phản để triệt để diệt trừ Trượng Kiếm Tông nhất mạch đồng thời huy động các mạch tiến hành vây công Trượng Kiếm Tông. Tiếp theo đó, Dược Hoàng Cốc trượng nghĩa gấp rút tiếp viện cho Trượng Kiếm Tông mà đưa quân đến Hoàng Cực Thánh Tông, theo đó Dược Hoàng Cốc đã có hành động khiêu chiến với bá chủ thiên hạ và dẫn đến một trận chiến kinh thiên động địa. 

 

Trận chiến này phát sinh tại hang ổ của Hoàng Cực Thánh Tông mà không phải là chiến đấu trên Thánh Chiến Đài nếu như lần trước, ngoài ra cả Thánh Hoàng và Dược Hoàng đều xuất hiện. 

 

Rồi chuyện Thập Hung đại trận do các mạch tổ hợp thành để đối phó với cường giả cùng với Khôi Lỗi của Dược Hoàng Cốc. Trong lúc Dược Hoàng Cốc vô pháp chống đỡ thì Tần Vấn Thiên đột nhiên bạo phát, trong tay cầm Yêu kiếm hóa thân thành Chiến Thần, một kiếm trảm diệt đại trận, sử dụng một Yêu kiếm mà tàn sát hơn ngàn cường giả. 

 

Sau cùng, cường giả Hoàng Cực Thánh Tông phải tạm tránh mũi nhọn mà rút lui. Có lời đồn đại thì Tần Vấn Thiên vốn bị Đông Thánh Tiên Đế vứt bỏ do phẩm tính không tốt hoặc thiên phú không cao nay lại một lần nữa bày ra phong thái của hắn. Có thể nói tại Hoàng Cực Thánh Vực hiện nay không có người nào thứ hai có thể có được quang huy chói mắt nếu như vậy. 

 

Sau khi đại chiến kết thúc, song phương đều bị tử thương thảm trọng nhưng cuối cùng Dược Hoàng Cốc đã mang theo người Trượng Kiếm Tông nhất mạch ly khai. Theo đó rất nhiều người đều nghị luận, từ hôm nay trở đi, chân chính trên ý nghĩa thì Hoàng Cực Thánh Tông không còn được xưng là bá chủ duy nhất nữa bởi vì Dược Hoàng Cốc đã có khả năng chính diện đối kháng với toàn bộ Hoàng Cực Thánh Tông rồi. Trong chiến đấu khi Dược Hoàng đối chiến với Thánh Hoàng thì cũng không rơi xuống hạ phong. 

 

Trong lúc nhất thời, có một làn sóng người trong Hoàng Cực Thánh Vực kéo về Dược Hoàng Cốc với lý do muốn bái nhập vào làm môn hạ Dược Hoàng Cốc. 

 

Vậy mà lúc này, theo tin tức từ Hoàng Cực Thánh Tông truyền ra thì Hoàng Cực Thánh Tông đã chiêu nhập toàn bộ chín đại phái vào bên trong Hoàng Cực Thánh Tông đồng thời chiêu cáo thiên hạ, nếu như có thế lực siêu cường nào khác nguyện ý muốn gia nhập vào Hoàng Cực Thánh Tông thì Hoàng Cực Thánh Tông nguyện mặt sẽ thiết lập thêm nhất mạch khác. Dường như chín đại mạch lúc trước vậy, điều này sẽ giúp bọn hắn trở thành một phần tử của Hoàng Cực Thánh Tông. Tin tức vừa ra, trong nháy mắt đã dẫn phát ra một làn sóng, rất nhiều thế lực siêu cường cũng nóng lòng muốn thử. Đây chính là cơ hội khó có được để bước vào Hoàng Cực Thánh Tông, xoay người một cái đã trở thành một thành viên của thế lực cấp bá chủ. 

 

Sau khi tin tức này được Hoàng Cực Thánh Tông truyền ra thì Dược Hoàng Cốc đồng dạng cũng chiêu cáo thiên hạ, mời cộng đồng thế lực thiên hạ chưởng quản Hoàng Cực Thánh Vực. Theo đó Trượng Kiếm Tông cùng Cổ Quốc Diệp Quốc vui lòng phụ thuộc vào Dược Hoàng Cốc. Tình thế hai đại thế lực tranh bá đã thành thế như thủy và hỏa, vị trí bá quyền đến tột cùng sẽ rơi vào trong tay người nào đã trở thành vấn đề được tất cả mọi người trong Hoàng Cực Thánh Vực quan tâm. 

 

Trong thời gian này tựa hồ cũng có truyền ngôn lưu truyền tại Hoàng Cực Thánh Vực là nếu như một ngày có người nào đó có thể bước vào cảnh giới truyền thuyết như Thánh Hoàng thì lập tức có thể trở thành bá chủ một đời, có thể xưng bá thiên hạ. Dược Hoàng Cốc sở dĩ dám tranh bá cùng Hoàng Cực Thánh Tông, không hề nghi ngờ là do dựa vào Dược Hoàng mà Dược Hoàng đã bước vào cảnh giới ngang với Thánh Hoàng. Bằng không, một người Thánh Hoàng có thể trấn áp hết thảy. 

 

Sau khi Trượng Kiếm Tông cùng Diệp Quốc bày tỏ thái độ gia nhập vào Dược Hoàng Cốc thì Đế thị gia tộc cùng với Tây Vực Xích gia trong bảy đại gia tộc đã tuyên bố gia nhập vào Hoàng Cực Thánh Tông. 

 

Tuy nhiên phần lớn các thế lực lại vẫn lựa chọn quan sát chứ không dám đơn giản để bị cuốn vào trận phong bạo này. Chỉ cần hơi bất cẩn một chút chính là tai ương diệt tộc, vẫn nên thanh thản ổn định phát triển tự thân là phù hợp hơn. Nếu như có một ngày, cường giả trong nhà bọn hắn xuất hiện một nhân vật như Dược Hoàng thì khi đó không cần phụ thuộc vào các thế lực như Hoàng Cực Thánh Tông hay Dược Hoàng Cốc nữa. 



 

Bất quá tại thời điểm mọi người trong Hoàng Cực Thánh Vực đều cho rằng sẽ có một trận đại chiến kinh thiên động địa bạo phát thì hai đại thế lực rồi lại đột nhiên hành quân lặng lẽ, không có tiếp tục triển khai đại chiến. Cả hai bên tựa hồ cũng đang nghỉ ngơi lấy lại sức, tuy nhiên mọi người ai nấy đều hiểu, đây chỉ sợ là khoảnh khắc bình tĩnh trước khi bão tố đến mà thôi. 

 

Trên một ngọn cổ phong xanh biếc trong Dược Hoàng Cốc, Tần Vấn Thiên yên tĩnh ngồi đó chậm rãi phun ra nuốt vào thiên địa linh khí, thu nạp lực lượng tinh thần. Tại cuộc chiến ngày ấy, khi Tần Vấn Thiên cuồng bạo đã dẫn động ra huyết mạch, lực lượng của hai loại huyết mạch này phảng phất như đồng thời bị kích phát kéo theo lực lượng thần bí bên trong Yêu kiếm kia cũng bị dẫn động theo và bộc phát ra uy năng siêu cường. 

 

Tại trước người Tần Vấn Thiên, Yêu kiếm cắm vào mặt đất cổ phong mà không ngừng phát ra tiếng ngâm khe khẽ. Tại dưới ánh trăng, trên Yêu kiếm này phảng phất như có một đôi mắt kiệt ngạo ngưng mắt nhìn vào Tần Vấn Thiên đang nhắm mắt tu hành mà trong ánh mắt đó mơ hồ có một tia kinh hãi. 

 

Không nghĩ tới tại cái thế giới nhỏ bé này lại có người có được huyết mạch làm thứ tỉnh cổ phù trong cơ thể hắn, do đó thúc giục hắn phát ra một tia lực lượng. 

 

Hắn đã đắm mình trầm luân trong vách núi Bái Kiếm mà hận thiên hận địa bởi vì tại trong cái thế giới nhỏ bé này căn bản là không có người nào có thể khống chế được hắn, không có người nào có thể chân chính thúc giục được uy năng của hắn. Cho nên hắn chỉ có thể ôm hận nằm chết dí trên vách núi hoang này, hóa thành một thanh kiếm han rỉ phủ đầy bụi bị vứt bỏ tại trong thế giới nhỏ bé này. 

 

Nếu không phải thanh niên trước mắt này có được lực lượng huyết mạch không tệ, đã giúp cho hắn tỉnh lại, đã rút hắn ra thì có lẽ hắn vẫn mãi mãi nằm trong vách núi Bái Kiếm. 

 

Nhưng cho dù ra đã khỏi vỏ thì đối với Tần Vấn Thiên hắn vẫn không có ôm hy vọng gì quá lớn lao. Cho đến vài ngày trước, huyết mạch của Tần Vấn Thiên dĩ nhiên đã có thể thúc giục ra được lực lượng của hắn. Xem ra người này có được lực lượng huyết mạch phi phàm, căn bản không phải là người của thế giới nhỏ bé này có thể có được. 

 

Lúc này, chỉ thấy khí tức của Tần Vấn Thiên khẽ động rồi mấp máy lông mi và hai mắt chậm rãi mở ra. Cặp mắt trên thân Yêu kiếm kia liền biến mất, chỉ để lại một điểm tia sáng chớp động tại trên thân kiếm, bộ dáng vô cùng kỳ diệu. 

 

Tần Vấn Thiên vừa mở mắt ra thì thấy được một điểm sáng này liền đưa tay vẫy một cái. Yêu kiếm tức khắc bay tới, Tần Vấn Thiên đưa ngón tay sờ vào điểm sáng đó thì có một tiếng kiếm ngâm truyền ra. Thấy vậy, Tần Vấn Thiên liền mở miệng nói : 

 

- Ngươi đến tột cùng là tới từ phương nào, sao lại có uy năng lớn như thế. 

 

Tuy nhiên Yêu kiếm kia không có trả lời. 

 

Yêu kiếm này phảng phất như có linh trí vậy, trừ phi chính nó muốn nói chuyện, bằng không sẽ không để ý đến ngươi. 



 

- Bất quá như ta nói qua, ta tất sẽ không khuất tất ngươi, sau này, ngươi cứ an tâm đi theo ta xông xáo chư thiên Tiên Vực. 

 

Tần Vấn Thiên cầm Yêu kiếm trong tay rồi lập tức đút vào vỏ kiếm phía sau lưng, theo đó chợt có tiếng kiếm ngâm khẽ vang lên rồi từ từ bình tĩnh lại. 

 

Thân hình Tần Vấn Thiên lập loè rồi trong nháy mắt đã ly khai nơi này. Một lát sau hắn đã bước vào trong một tòa đại điện của Dược Hoàng Cốc. Lúc này Dược Hoàng, và rất nhiều cường giả Trượng Kiếm Tông rồi Diệp Thanh Vân cũng đang ở nơi này. 

 

Thấy Tần Vấn Thiên đến, Dược Hoàng lại cười nói : 

 

- Ngươi đã tỉnh rồi hả. 

 

- Dạ. 

 

Tần Vấn Thiên gật đầu rồi nhìn mọi người xung quanh, rất nhiều người nơi này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. 

 

- Tần Vấn Thiên, lần này Trượng Kiếm Tông phải đa tạ ngươi rồi. 

 

Lăng Thiên Kiếm Chủ đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên rồi mỉm cười gật đầu nói. 

 

- Chuyện nên làm mà thôi . 

 

 

 

 

 
Advertisement
';
Advertisement