Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

 

 

- Thiên Phù giới chủ. 

 

 

Tần Vấn Thiên nhủ thầm trong lòng, nhớ kỹ tên này, từ nay về sau, hắn vào Tiên vực, không thể bái làm môn hạ của bất kỳ thế lực khác nữa, bỡi vì đã là đệ tử của Thiên Phù giới. 

 

- Tiền bối... 

 

Tần Vấn Thiên hơi động ý niệm, lại nghe Bạch Vô Nhai ngắt lời nói: 

 

- Lúc không có ai, ngươi xưng hô ta Bạch sư huynh là đủ rồi. 

 

- Vâng, tốt. 

 

Tần Vấn Thiên đáp: 

 

- Bạch sư huynh, đệ khi nào có thể gặp được sư tôn, sư tôn dưới trướng lại có bao nhiêu môn nhân đệ tử. 

 

- Ta bước chân vào Tiên vương cảnh, mới chính thức nhập môn, có tư cách tiếp dẫn, do đó mới tiếp ứng đệ trở thành tọa hạ đệ tử của sư tôn. Nhưng kì thực, đệ bây giờ chỉ được ta là đệ tử tiếp dẫn này thừa nhận, còn không có được sư tôn nhìn nhận. Phải được sư tôn nhìn nhận, đệ mới có thể gặp được sư tôn. 

 

Bạch Vô Nhai không kiêng dè cái gì, cẩn thận nói với Tần Vấn Thiên: 

- Mặt khác, đệ nhất định phải nhớ kỹ hai quy tắc không thể làm trái, nếu không đệ biết bí mật này, hẳn phải chết không nghi ngờ. Môn nhân đệ tử dưới trướng sư tôn có bao nhiêu ta không rõ lắm, nhưng mạnh hơn ta nhất định không ít. Ngày xưa ta đã từng tru diệt qua hậu nhân của một vị Tiên đế tại Tiên vực, bị Tiên đế đuổi giết, lúc ấy có một vị Tiên đế khác ra mặt cho ta. Mọi người cho rằng vị Tiên đế kia chỉ yêu thích bản tính của ta. Kì thực không phải, hắn đồng dạng là tọa hạ đệ tử của Thiên Phù giới chủ, một vị sư huynh của ta. 

 

Tần Vấn Thiên tâm thần chấn động lên, sư huynh cảnh giới Tiên đế? Dường như, Đông Thánh bệ hạ cũng là một nhân vật Tiên đế. 

 

Thiên Phù giới chủ, dưới trướng có Tiên đế đệ tử, thực lực của ông ta mạnh bao nhiêu? 



 

Chuyện mà Bạch Vô Nhai này nói cho hắn biết, là thuộc về bí mật, nếu như bị người của Tiên vực biết được kẻ lúc trước ra mặt cho Bạch Vô Nhai, không ngờ lại là người cùng sư môn của Bạch Vô Nhai, chắc chắn sẽ dẫn phát một cổ Kinh Đào Hãi Lãng, dạng sư môn này thực lực nay đã cực mạnh rồi, nhưng không ngờ lại không hiểu biết được, không ai biết Bạch Vô Nhai bái nhập qua thế lực này, thật sự đáng sợ bao nhiêu? 

 

- Hiểu rõ, đa tạ sư huynh chỉ giáo. 

 

Tần Vấn Thiên gật gật đầu. 

 

- Ta không thể mang ngươi rời đi trước mặt mọi người. Ngươi vẫn cần phải một mình đi tới Tiên vực. Ta sẽ lưu lại một luồng niệm lực đính ở trên thân thể của ngươi, chờ lúc ngươi bước chân vào Tiên vực ta liền có thể cảm giác được, đến lúc đó sẽ đi tới tiếp dẫn ngươi đi tới Thiên Phù giới một chuyến, chọn lựa tiên điển nhập môn, chính thức bái nhập vào trong Thiên Phù giới môn. Sau này đồng môn sư huynh gặp nhau, mặc dù không thể nhận, nhưng lập tức có thể cảm nhận được đối phương thuộc về đồng môn, có thể chiếu ứng lẫn nhau. 

 

Bạch Vô Nhai chậm rãi lên tiếng: 

- Ta lớn lên ở trong Tiên vực, cũng đã từng được không ít sư huynh quan tâm. Thiên Phù giới đệ tử đều không phải như các thế lực khác, cũng không có thể bái nhập làm môn hạ của người khác, rất nhiều người đều thuộc về loại tu sĩ độc hành, bởi vậy gặp người của sư môn sẽ có cảm giác thân thiết, khá đoàn kết. 

 

Tần Vấn Thiên âm thầm nhớ kỹ, thầm nghĩ xem Thiên Phù giới này rốt cuộc là một cổ lực lượng như thế nào, cường đại như vậy, lại cam tâm ẩn vào chỗ tối, thần bí và khiêm tốn như vậy. 

 

- Được rồi, ta nên đi rồi, ta lưu lại niệm lực sẽ rất yếu, sẽ không có ý thức tự chủ, chỉ có giúp cho bản tôn của ta cảm giác vị trí của ngươi mà thôi, ngươi cũng không nên không cẩn thận liền diệt đi. 

 

Bạch Vô Nhai cười nói, lập tức cường đại tiên niệm ấy chậm rãi lui đi. Sau một lát, Tần Vấn Thiên cảm thấy tiên niệm trong ý thức Bạch Vô Nhai biến mất, chỉ có một chút ý niệm yếu ớt như có như không, đúng như Bạch Vô Nhai nói như vậy, Tần Vấn Thiên không cẩn thận một chút đều có thể tiêu diệt. 

 

- Hô. . . 

 

Hít sâu một hơi, mấy ngày nay gặp gỡ thật đúng là kỳ diệu, chính hắn căn bản không thể nào tưởng tượng, thiếu chút nữa bái nhập làm môn hạ của Đông Thánh Tiên đế, rồi lại bị trục xuất. Tất cả nhân vật đại năng đều lạnh lùng đối đãi, không dám tiếp cận cùng hắn. Lúc này Bạch Vô Nhai lại mời mọc hắn bái nhập làm môn hạ của một đại năng khác, rất có thể mạnh hơn môn hạ của Đông Thánh Tiên đế là Thiên Phù giới chủ. 

 

Tâm tình dần dần bình tĩnh lại, Tần Vấn Thiên hiểu rõ bất kể bái sư là người nào, con đường võ đạo trọng yếu nhất vẫn là dựa vào tự thân, sư môn chỉ là một loại ngoại lực, có thể mượn nhờ, nhưng không thể quá mức ỷ lại. 

 

Tự thân mạnh, mới có thể có được sự nhìn nhận, có được sự tôn trọng. 

 

Đông Thánh Tiên đế bọn họ tán gẫu trong tiệc rượu, không tiếp tục nhìn Tần Vấn Thiên một cái, dường như hắn giống như là không tồn tại vậy. Qua một lúc, Đông Thánh Tiên đế cất cao giọng nói: 



- Được rồi, ngày hôm nay tụ hội không ít thời gian với chư vị, cũng thu được một vị đệ tử, xem như công đức viên mãn rồi, tiệc rượu dừng ở đây đi. 

 

- Tốt, chúng tôi xin kính thêm bệ hạ một ly, cung tiễn bệ hạ. 

 

Bất tử Tiên vương lập tức nâng ly rượu lên nói, cũng không có giữ lại Đông Thánh Tiên đế ngồi thêm một hồi. Hắn nếu có địa vị đồng đẳng với Đông Thánh Tiên đế thì có thể giữ lại, nhưng địa vị khác biệt, Đông Thánh bệ hạ muốn đi, bọn họ không có tư cách giữ lại. Những lão quái vật của Tiên vực này có thể nói là rất rõ sự phân chia tôn ti, làm việc đến một giọt nước cũng không lọt. 

 

- Vậy thì tốt, ta lại cùng các vị uống một ly cuối cùng này nữa vậy. 

 

Đông Thánh Tiên đế cười nâng chén, chư vị tiên vương lập tức đều đứng dậy, chỉ có Đông Thánh Tiên đế ngồi nghiêm bất động. 

 

- Cung tiễn bệ hạ. 

 

Chư tiên Vương đồng thanh nói, lập tức uống một hơi cạn sạch rượu trong chén. 

 

- Ừ. 

 

Đông Thánh Tiên đế cũng uống rượu một ly, ánh mắt của ông ta quét qua trên người chư tiên vương, sau đó dời về phía Tần Vấn Thiên ở phía sau nhất, nhìn thời khắc này Tần Vấn Thiên cô độc đứng ở một bên, Đông Thánh Tiên đế lạnh nhạt nói: 

- Ngươi nếu biết sai, hiểu biết được như thế nào sư mệnh, ta có thể dẫn tiến một vị Tiên vương thuộc hạ chỉ giáo ngươi tu hành, để ngươi bái nhập môn hạ của bọn họ. 

 

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn Đông Thánh Tiên đế, giọng điệu của đối phương giống như là một loại thương hại, dường như đây là sự ban ơn đối với hắn, những Tiên vương khác ánh mắt nhìn về Tần Vấn Thiên, cũng đều có loại cảm giác tương tự này, Diễm Uyên thẳng thắn nói: 

 

- Bệ hạ khoan hậu, không ngờ lại vẫn hậu đãi hắn như thế. 

 

 

 

 

 
Advertisement
';
Advertisement