Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

 

Vì thế, một ngày, hai ngày. . . Thời gian dần trôi dần trôi… Tần Vấn Thiên không hề từ bỏ tính toán một chút nào. Vạn Hóa tiên vương củng sinh ra dao động trong lòng. Trong lòng bà chợt có một ý nghĩ, nếu như một mực cứ tiếp tục như vậy, người này sẽ một mực kiên trì như vậy hay không, cần có bao nhiêu cố chấp. 

 

- Vạn Hóa, kết thúc được rồi. Không không cần thiết phải tiếp tục nữa. 

 

Diễm Uyên bình tĩnh nói. 

 

- Đáng tiếc Khuyết Thiên Nghệ khinh thường rồi. Nếu không kết cục không biết như thế nào. 

 

- Thắng chính là thắng. Bại chính là bại. Vì sao Khuyết Thiên Nghệ khinh thường mà người này lại không? Lúc trước ngươi nói hắn thiếu hụt ma luyện, giờ này xem ra tâm trí hắn là kiên trì nhất. Ngươi nên giải thích như thế nào. 

 

Bạch Vô Nhai lạnh nhạt cất tiếng, khiến cho khí tức trên người Diễm Uyên dao động, một cổ uy áp hủy diệt kinh khủng càn quét qua. Mặc dù các nhân vật đang ngồi đều là tiên vương, nhưng trong tích tắc vẫn cảm nhận được sự cường đại của lực áp bách. Diễm Uyên thân là tiên vương chiến tướng đắc lực dưới trướng của Đông Thánh bệ hạ, quả thật lợi hại, sát khí cực thịnh. 

 

- Bạch Vô Nhai nói rất đúng. Vòng này xem như ta lầm. 

 

Diễm Uyên nở nụ cười, nói. Uy áp hủy diệt trong một tích tắc lập tức không còn sót lại chút gì. Bạch Vô Nhai từ đầu đến cuối ánh mắt cũng không hề có dao động, còn không thèm nhìn hắn. 

 

Cuối cùng Tần Vấn Thiên thoát ly khỏi ảo cảnh. Là Vạn Hóa tiên vương chủ động thả hắn ra. Vạn Hóa tiên vương tiêu tán tiên niệm. Tần Vấn Thiên lướt nhìn chung quanh, lập tức trong lòng thầm định, biết mình đã kiên trì tới cuối cùng. 

 

Đông Thánh Đình lúc này đi tới trước người Bạch Vô Nhai, mở miệng nói: 

 

- Bạch tiền bối, một trăm người còn lại, Bạch tiền bối hỗ trợ xuất thủ khảo nghiệm. Chín người còn lại dẫn đến nơi này, như thế nào? 

 

- Đơn giản thôi mà. 

 

Bạch Vô Nhai thờ ơ đáp, lập tức một luồng tiên niệm xông ra, trong nháy mắt hàng lâm trên ngọn núi thứ chín. 



 

Bạch y tiên vương đứng ngạo nghễ trên không trung, uy áp kinh khủng bao phủ lấy trăm người vừa thông qua khảo nghiệm. Lão lạnh lùng lên tiếng: 

 

- Trước đó Vạn Hóa tiên vương lấy vào một trăm người. Còn trong tay ta chỉ lưu lại chín người. Ta không có tính nhẫn nại giống như Vạn Hóa tiên vương. Một trăm người, giết chín mươi mốt người, còn lại chín người. Ai không muốn chết thì tự giác thối lui. Không được lãng phí thời gian của ta. Nếu không, ta một mực đánh tới chỉ còn lại chín người. 

 

Giọng nói lạnh lùng của Bạch y tiên vương khiến cho tâm thần người run rẩy dữ dội. Một trăm người, giết chín mươi mốt người, đánh tới khi nào còn lại chín người. 

 

- Cái này. . . 

 

Ngay cả Khuyết Thiên Nghệ cũng ngây ngẩn cả người. Ngay sau đó, chỉ thấy bạch y Tiên vương vung tay lên. Một luồng âm ba kinh khủng trực tiếp đánh giết xuống. Đầu não Tần Vấn Thiên nổ oành đùng, cảm giác thân thể muốn chia năm xẻ bảy, linh hồn bị xé nát, màng tai chấn động đến chảy máu. 

 

Trên ngọn núi thứ chín có trăm vị cường giả miệng phun máu tươi. Không người nào may mắn thoát khỏi. 

 

- Bổn tọa nói được thì làm được. 

 

Bạch y Tiên vương lại lần nữa huy động bàn tay to, phảng phất có tia chớp đánh xuyên xuống. Đám người có cảm giác hồn phi phách tán. Rất nhiều người thậm chí sinh ra tuyệt vọng chi niệm. 

 

Từng người một tâm kinh đảm chiến nhìn trong Bạch y tiên vương trong hư không. Quá khủng khiếp. Giết chín mươi mốt người, còn lại chín người. Quản lý khảo nghiệm người kiểu gì. Không may mắn, xem ai chết trước, ai không chết. 

 

Tần Vấn Thiên run rẩy cả người. Linh hồn đau đớn tê liệt thật muốn lấy đi tính mạng của hắn. 

 

Không chỉ có Tần Vấn Thiên. Khuyết Thiên Nghệ cũng như vậy. Sắc mặt hắn rất khó coi, nhìn chằm chằm Bạch Vô Nhai trong hư không. Lão điên kia, khảo nghiệm ở nơi này là sát phạt, đánh tới còn lại chín người. Mặc dù hắn là hậu nhân của Khuyết Nguyệt tiên vương, Bạch Vô Nhai cũng không nể mặt chút nào. Không ai biết người nào chết trước đây. 

 

- Giết. 

 



Bạch Vô Nhai lại lần nữa phất tay. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Giữa ngọn núi thứ chín yên tĩnh có vẻ thê thảm phá lệ, càng làm cho trăm người kia, ai nấy đều run rẩy tâm thần dữ dội. 

 

- Không thể buông tha. 

 

Tần Vấn Thiên giữ vững tâm thần, miệng phun khẩu quyết. Toàn thân phù quang lóng lánh. Bạch quang giống như sinh mệnh chi hỏa. Bạch Vô Nhai lại một đạo công kích tê liệt xuống. Lần này lại có người ngã xuống. Chết thảm. 

 

Ý chí của Tần Vấn Thiên vô cùng cứng cỏi, nhưng vẫn như cũ, nằm trên đất, thần sắc tái nhợt. Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Bạch Vô Nhai trong hư không. 

 

- Ta thối lui ra. 

 

Có tiếng kêu gào truyền tới. 

 

- Ta thối lui ra khỏi. . . 

 

Sau tiếng kêu gào đầu tiên vừa vang lên, lần lượt có âm thanh truyền ra. Không có bất kỳ khảo nghiệm nào bá đạo hơn so với loại khảo nghiệm trực tiếp sát lục này. 

 

- Rất tốt. Chính là các ngươi lựa chọn con đường này. Chỉ cần các ngươi thối lui là có thể còn mạng sống. Không thối lui chính là giao mạng cho ta. Con đường do chính các ngươi lựa chọn. Bản thân mình gánh chịu hậu quả. Bổn tọa không chịu trách nhiệm sinh tử của các ngươi. 

 

Bạch Vô Nhai nói lời lạnh như băng. Mặc dù các nhân vật tiên vương bên trong tiệc rượu đều bị rung động bởi thủ đoạn của hắn. Đích xác là đồ điên! 

 

 

 

 

 

 

 
Advertisement
';
Advertisement