Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

 

 

Thời gian tiếp tục trôi qua, kèm theo hung thú dung nham thay đổi lợi hại, càng nhiều người không chịu nổi mà đào thải. Nhưng năm người kia lại vững như thái sơn. 

 

Khuyết Thiên Nghệ, Tinh Thần thiên tượng là ánh trăng quay liên tục, hàn khí dọa người, bao phủ cả người hắn ở bên trong, không hung thú nào có thể đến gần. 

 

Hắc Phong, là người thứ nhất bước lên ngọn núi thứ chín, hủy diệt vực sâu thôn phệ hết thảy. 

 

Tần Vấn Thiên, là người thứ hai bước lên ngọn núi thứ chín, kiếm uy Tinh Thần thiên tượng buông xuống trấn sát tất cả. 

 

Dặc Dương, là người thứ ba bước lên ngọn núi thứ chín, Tinh Thần thiên tượng như là địa ngục đao trận. 

 

Ngoại trừ bốn người này, một người nhất mực chói sáng trên ngọn núi thứ tám, hung thú dung nham vừa tới giết, đã bị nhốt ở bên trong. Dường như hắn bố trí ảo cảnh siêu cường khác bên trong ảo cảnh tại vạn hóa tiên vương. Ảo cảnh Tinh Thần thiên tượng . 

 

Người này và Tần Vấn Thiên, hai người là cường giả Hoàng cực Thánh vực được chú ý nhất. Bởi vì bọn họ đều là cường giả bản thổ Hoàng cực Thánh vực. 

 

- Không ngờ hai người này xếp hạng trong tam giáp Tiên Vũ giới, không ngờ lại mạnh như vậy. Lần này hàm kim lượng của thứ hạng tấm bia cổ Tiên Vũ giới thật cao a, vượt qua vãng tích. Đệ nhất Tần Vấn Thiên không cần nói nhiều, có thể trên thiên kiêu ngự trị trấn áp thời đại. Hoa Thái Hư mặc dù không có quá nhiều chiến tích huy hoàng, so sánh với Tần Vấn Thiên có vẻ khiêm tốn hơn, nhưng cũng cực kỳ lợi hại, tranh phong cùng thiên tài Tiên vực đến hiện tại cũng không kém chút nào. Chú ý thời gian Lưu Phong hắn mất tích cũng không ít, đã tồn tại Tiên vực. Chú ý rất có thể Lưu Phong đã đi đến thế giới Tiên vực rồi. 

 

Trong lòng mọi người Hoàng cực Thánh vực thầm nghĩ. Thì ra người thứ năm nhận được sự quan tâm của tiên vương chú ý chính là cường giả cảnh giới thiên tượng nhất trọng trên đỉnh núi thứ tám. Chính là người thứ hai trong tấm bia cổ Tiên Vũ giới “Hoa Thái Hư. 

 

Hắn hôm nay cũng khóa nhập thiên tượng cảnh giới. 

 

- Vạn Hóa tiên vương, xem ra công kích cần mạnh hơn nữa. 

 

Diễm Uyên mở miệng nói. Nhưng Vạn Hóa tiên vương lại lắc đầu đáp: 



 

- Không cần. Kế tiếp khảo nghiệm tính dảo dai của bọn họ một chút, xem người nào có thể kiên trì còn lâu hơn trong tình huống không hề biết những người khác. 

 

- Cũng tốt. 

 

Diễm Uyên gật gật đầu, không nói thêm gì. 

 

Trong nháy mắt, thời gian ba ngày trôi qua. Giờ này vô số võ mệnh tu sĩ trên tòa tiên sơn thứ chín chỉ còn lại năm người cuối cùng. Tất cả những người khác đều đưa mắt nhìn năm người đó. 

 

Thật mạnh. Lại có thể kiên trì cho tới hiện tại. 

 

- Tiếp tục, xem ai không chịu nổi trước hết. 

 

Diễm Uyên nhìn chằm chằm năm người kia. Lúc này ngay cả những tiên vương cũng hơi có vẻ động lòng, rất hưng trí nhìn phía dưới. Năm vị cường giả kiên trì tới sau cùng, quả nhiên là năm người mà bọn họ đã suy đoán. 

 

Sau lưng của Khuyết Thiên Nghệ, tử kim quang hoa óng ánh, đó là ánh sáng màu của tinh hồn. Một hàn nguyệt thê lãnh vô cùng to lớn treo sau lưng Khuyết Thiên Nghệ, phạm vi đóng băng tựa hồ càng lớn hơn. 

 

Dặc Dương cũng rất mạnh. Đao mang hừng hực. Màn ánh sáng bao phủ thân thể dường như bất diệt. 

 

Trên người Hắc Phong, thân uyên hủy diệt đáng sợ tới cực điểm, phảng phất có ma hỏa vực sâu xuất hiện. 

 

Ảo cảnh tinh tượng Hoa Thái Hư tạo ra vẫn như cũ, không cách nào bị công phá. Hung thú dung nham lâm vào trong vô tận. 

 

Tần Vấn Thiên ngồi xếp bằng có vẻ vô cùng yêu dị, mơ hồ có lực lượng huyết mạch đang toả ra. 



 

Năm ngày qua đi. Năm người này vẫn kiên trì. Thật khiến cho người ta cảm nhận được run sợ. 

 

Dặc Dương khẽ nhíu mày. Màn ánh sáng trên người hắn như ẩn như hiện, dường như xuất hiện dao động. Điều này làm cho cường giả tiên vương bên trong tiệc rượu khẽ động trong lòng. Xem ra, Dặc Dương rất có thể là người không chịu nổi đầu tiên. 

 

Sự thật đúng như bọn họ suy đoán. Qua một đoạn thời gian, Dặc Dương mở mắt, đao mang lập lòe. Giữ vững được nhiều như vậy ngày, ít nhất có thể đi vào tam giáp rồi chứ. 

 

- Tiền bối, cho ta đi ra ngoài đi. 

 

Dặc Dương ngẩng đầu mở miệng nói. Tiếng nói của hắn vừa rơi xuống. Hết thảy đều biến mất. Dặc Dương đứng trên ngọn núi, ngẩng đầu nhìn chung quanh, đồng tử mắt ngưng tụ lại, có vẻ không dễ nhìn lắm. 

 

Không ngờ ba người trên ngọn núi thứ chín đều còn kiên trì. 

 

Bạch Vô Nhai lãnh đạm quét mắt nhìn Diễm Uyên, nhưng không nói gì. Ánh mắt không tiếng động ấy tựa hồ như đang châm biếm nhãn quang của hắn không đúng 

 

- Người ngươi xem trọng lúc trước đã giải phóng lực lượng huyết mạch rồi. Khuyết Thiên Nghệ và người đứng đầu kia vẫn không có. Có thể bọn họ là còn lá bài tẩy. 

 

Diễm Uyên bắt được ánh mắt của Bạch Vô Nhai, hừ lạnh một tiếng. 

 

 

 

 

 

 

 
Advertisement
';
Advertisement