Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

Thạch Cuồng thấy những người khác muốn tranh với, khí thế trên thân trong nháy mắt bạo phát, một lực lượng hủy diệt lan tràn ra, hắn và trống trận trước người dường như giao hòa vào nhau, chỉ thấy phía trên trống trận kia dường như có một bóng mờ đang đứng, không ngờ chính là bóng dáng của Thạch Cuồng, dường như hắn hóa thân làm chiến hồn của trống trận, cùng dung hòa, tuy hai mà là một.

- Ầm!

Cường giả của Hoàng Kim Cổ Quốc không cam lòng tỏ ra yếu kém, cũng dung hợp cùng chiến hồn của trống trận, một bóng dáng khủng bố đứng ngạo nghễ phía trên trống trận, toàn thân của ảo ảnh to lớn này giống như được đúc bằng hoàng kim, lộ ra lực xuyên thấu đáng sợ, tiếng trống chưa vang lên, đã có khí tức đáng sợ không ngừng bao phủ về phía Tần Vấn Thiên.

- Đê tiện.

Diệp Lăng Sương nhìn thấy bọn họ lại đồng thời muốn đối phó với Tần Vấn Thiên, thần sắc lập tức trở nên cực khó coi.

Trầm Đình, Khuyết Thừa đều làm ra động tác, mười hai khí thế, quay cuồng không ngừng trực tiếp ép về phía Tần Vấn Thiên.

- Lấy đông khi dễ một người, ta khinh thường điều đó, tất cả đã muốn chiến hồn của hắn, như vậy là một người đánh một đòn, ai có thể chém được, liền thuộc về người đó.

Vị cường giả Hoàng Kim Cổ Quốc kia lạnh lùng nói, giọng nói của hắn cũng dường như lộ ra khí tức kim loại, sắc bén, lạnh lùng.

- Nếu như thế, đòn thứ nhất thuộc về ta.

Thạch Cuồng quát lạnh nói, lập tức hắn vừa dứt lời, tiếng trống rung rung, hư không dường như run lên, một ánh sáng khiến người ta sợ hãi lao ra, hóa thành Thiên Tàn Cự Cước huỷ diệt, từ trên đỉnh đầu của Tần Vấn Thiên giẫm xuống, muốn thiên địa bị ép náp, đạp náp Tần Vấn Thiên.

Trường bào của Tần Vấn Thiên tung bay, đứng ở trước trống trận, cảm nhận ý niệm của hắn dường như cùng trống trận giao hòa, dường như hắn chính là trống trận, trống trận chính là hắn.



- Ầm!

Một tiếng động nhỏ vang lên, hư không run rẩy, một vòng Kim Cương Chưởng Ấn đánh về phía hư không, Thiên Tàn Cự Cước đang gào thét lao xuống phía dưới, trực tiếp giẫm nát bấy.

Một người một kích, xem ai có thể tiêu diệt được Tần Vấn Thiên, đoạt chiến hồn trống trận của hắn, như vậy công kích của bọn họ đương nhiên sẽ không yếu. Một đòn này của Thạch Cuồng vô cùng mạnh mẽ.

Mắt nhìn Thiên Tàn Cự Cước kia sẽ phải đạp xuống, đám người Diệp Lăng Sương ở sau lưng Tần Vấn Thiên không tự chủ được đều lộ ra sự khẩn trương, bây giờ Tần Vấn Thiên không chỉ có cầm cái mạng mình, hắn không thể thất bại, hắn chết, người phía sau đều sẽ rơi vào trong vận mệnh bị tiêu diệt.

- Ầm, Ầm!

Liên tục hai lần rung chuyển, tiếng trống chấn động, hào quang ngút trời.

- Ầm!

Hàng nghìn hàng vạn chưởng ấn đột ngột phóng lên trời, hóa thành sóng lớn, điên cuồng vỗ vào phía trên Thiên Tàn Cự Cước, một tiếng nổ lớn răng rắc truyền ra, Thiên Tàn Cự Cước hủy diệt vỡ nát ở trên đỉnh đầu của Tần Vấn Thiên.

- Ào ào...

Từng thanh trường mâu hoàng kim khổng lồ rực rỡ xuyên thấu hư không, giống như tia chớp màu vào chợt hiện, công kích về phía Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên vẫn bình tĩnh, đôi mắt băng lãnh, giống như chim ưng săn mồi cao ngạo đang nhìn chằm chằm về phía trước.



- Ầm...

Lại là một tiếng trống nặng nề chấn động ở trong hư không, gây ra một trận cuồng phong. Khi Thiên Thủ Ấn một lần nữa được đánh ra, đã không có hàng nghìn hàng vạn chưởng ấn nữa, nhưng trong mỗi một đạo chưởng ấn chứa uy năng dường như càng thêm đáng sợ, so khí thế vừa rồi lại càng mạnh hơn, kinh khủng hơn.

Trường mâu hoàng kim cùng từng chưởng ấn khổng lồ gặp nhau ở trên hư không, lập tức cùng nhau biến mất.

- Tới lượt ta.

Một tiếng hừ lạnh truyền ra, một vị thiên kiêu của Trảm Thiên Phủ phát động lực lượng công kích Tần Vấn Thiên, tiếng trống rung trời, phía trên trống trận hình như có từng cái rìu chiến lớn chém tới, phía trên không trung dường như đều xuất hiện ánh rìu, theo hư không chém xuống, dường như một rìu sẽ phải chém Tần Vấn Thiên thành hai đoạn, hơn nữa tốc độ của ánh rìu đúng là nhanh đến cực hạn.

Đồng thời, khi hắn nói chuyện, Tần Vấn Thiên lại một lần nữa gõ vào cái trống khổng lồ, tiếng trống lại run rẩy, lúc này đây dường như có sự đáp trả khủng khiếp, dường như không ngừng có tiếng trống truyền ra. Ấm thanh ào ào đáng sợ truyền ra, hơn mười chưởng ấn gào thét bay đầy trời, giống như những chưởng ấn vừa rồi kéo dài, khí thế càng cường đại hơn thêm, chiến phủ mở ra thiên địa, từ trên bầu trời chém xuống, chưởng ấn cũng hóa thành từng đạo quang, đánh về phía chiến phủ, chiến phủ trực tiếp bị ép thành phấn vụn, thậm chí còn có mấy đạo chưởng ấn đánh về phía thiên kiêu của Trảm Thiên Phủ.

- Hả?

Thiên kiêu kia nhíu mày. Hắn vừa mới phát ra công kích không thể nói là không cường đại, nhưng lại bị đối phương đánh lui, một đòn này không nghi ngờ đã quét sạch mặt mũi của hắn. Con mắt thiên kiêu Trảm Thiên Phủ sắc bén, bàn tay vươn ra, cuồng bạo gõ mạnh. Một thanh rìu khổng lồ chém xuống, trực tiếp phá hủy những chưởng ấn kia.

Bởi vì công kích này nằm ngoài dự liệu, bởi vậy ở trong giây lát, không ai tiếp tục công kích đối với Tần Vấn Thiên.

Bọn họ không hề động, nhưng Tần Vấn Thiên không có dừng lại. Đôi mắt đen của hắn nhìn mọi người không có bất kỳ tình cảm nào. Đôi mắt này hờ hững, dường như không để ý tới mọi thứ. Trong mắt của hắn chỉ có trống trận của mình. Lúc này đây, hắn lại một lần nữa gõ trống trận, thiên địa nổ vang, dường như cùng tiếng trống vừa mới tấu vang lên quanh quẩn, trên người hắn càng phát ra khí thế đáng sợ, tiếng trống run rẩy, thiên địa kinh sợ, tiếng rít gào càng đáng sợ hơn, đoàn người mơ hồ cảm giác có hàng vạn hàng nghìn chưởng ấn dang gào thét ở trên hư không, nhưng chân chính xuất hiện chỉ có một đạo chưởng ấn.

Một nháy mắt này, đôi mắt của Tần Vấn Thiên đen như nước sơn bắn về phía Thạch Cuồng, giống như một đanh đao sắc bén, có sự vương giả bễ nghễ, có nhuệ khí kiêu ngạo, ánh mắt này lại một lần nữa làm cho tim của Thạch Cuồng run rẩy mãnh liệt.
Advertisement
';
Advertisement