Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

Sau khi Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành rời khỏi tẩm cung của Nhân Hoàng, đám người Nhân Hoàng đều mỉm cười mà nhìn bóng dáng hai người rời đi.

- Hai tiểu tử này, thật đúng là như keo như sơn.

Hoàng hậu ngồi bên mép giường của Nhân Hoàng, lòng bàn tay ấm áp tinh tế nhẹ nhàng vuốt ve gò má Nhân Hoàng, đại khái cũng chỉ mỗi nàng à có thể gần gũi với Nhân Hoàng như thế.

- Nàng lại nhớ tới chúng ta năm đó ư?

Nhân Hoàng mỉm cười nắm tay hoàng hậu, trong đôi đồng tử sâu thẳm hiện lên vẻ áy náy, hai người cũng từng là quyến lữ nhân gian, sau này ông vào Thiên Tượng, được người đề cử trở thành Nhân Hoàng của Nước Diệp, rốt cuộc đã đánh bại chứa nhiều đối thủ cạnh tranh, chính thức được phong làm thái tử của quốc gia cổ xưa này, nhiều năm trôi qua, võ lực của ông đã đạt tới cảnh giới vô song ở Nước Diệp, sau đó đăng cơ làm một Nhân Hoàng.

Sau khi trở thành Nhân Hoàng, phải khống chế chư vương, còn phải thống ngự Nước Diệp, và quan trọng nhất là, tu vi của ông tuyệt không thể dậm chân tại chỗ, đây chính là lý do căn bản để ông trở thành Nhân Hoàng, võ lực mới có thể làm cho thiên hạ sợ hãi, và đây cũng là nguyên nhân vì sao ông bằng lòng trao vị trí thái tử cho Tần Vấn Thiên, oong biết mấy người nhi tử của mình có thiên phú ra sao, tương lai không thể khống chế được chư vương cùng với thế hệ sau của bọn họ.

Bởi vì những lý do này, mà ông đẫ chậm trễ hoàng hậu, những năm này ông rất ít có thời gian ở bên chăm sóc nàng, ngược lại hôm nay lâm bệnh nặng, hoàng hậu cả ngày chăm sóc ông, chưa từng rời đi dù chỉ một chút, điều này như có chút châm chọc, lại khiến cho lòng ông tràn đầy cảm động.

- Vấn Thiên và Khuynh Thành, bọn họ ưu tú hơn chúng ta năm đó nhiều.

Hoàng hậu nắm chặt tay Nhân Hoàng, ánh mắt toát ra sự dịu dàng.

Nhân Hoàng khẽ gật đầu, hắn cũng cho là vậy, thành tựu của Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành, sớm muộn gì cũng sẽ vượt xa hai người bọn họ, chí hướng của hắn, không có ở cái quốc gia cổ xưa này.

Chẳng bao lâu, chuyện ở tầm cung của Nhân Hoàng đã được truyền ra ngoài, sau khi chư vương biết được Nhân Hoàng thu Tần Vấn Thiên làm nghĩa tử, thì đều bắt đầu thăm dò về thân phận của Tần Vấn Thiên, nhưng trong lòng thì lạnh lùng cười nhạo, người này thân là đệ tử Trượng Kiếm tông, bảo vệ Diệp Lăng Sương trở về liền cũng được rồi, hôm nay lại còn dám lấn sâu và chuyện hoàng thất của Nước Diệp, đúng là lớn gan, chẳng lẽ hắn cho rằng chỉ bằng vào quan hệ của hắn với Mạc Khuynh Thành, là có thể không để chư vương vào mắt như thế?

Trong lòng Diệp Không Phàm vốn đã thầm căm thù Tần Vấn Thiên, sau khi nghe được tin tức này, sát niệm trong lòng lại càng nặng hơn rất nhiều, tên Tần Vấn Thiên này thật sự là vô pháp vô thiên, không ngờ hắn lại dám can đảm nhận Nhân Hoàng làm nghĩa phụ, đúng là không biết sống chết.

Đối với phản ứng của mọi người, Tần Vấn Thiên cũng không quá để ý, chẳng qua là hắn cảm thấy bản thân và Nhân Hoàng hợp nhau, lấy thân phận Nhân Hoàng muốn nhận hắn làm nghĩa tử cũng không quá phận, huống chi, Nhân Hoàng cũng biết tình huống của mình, trong thời gian dần dần khôi phục, mới có yêu cầu lần này, không nếu là trước kia thì tính mạng của Nhân Hoàng cũng không kéo dài được như vậy, ông cũng sẽ không nói ra yêu cầu này, để rồi kéo Tần Vấn Thiên vào tình cảnh rối loạn này.

Suy cho cùng, nhận một vị Nhân Hoàng của một quốc gia lớn mạnh như Nước Diệp làm nghĩa phụ, tốt xấu gì cũng có thể đủ trợ giúp Tần Vấn Thiên, nhưng nếu như là một vị Nhân Hoàng sắp chết, sợ rằng người nghĩa tử tên là Tần Vấn Thiên này sẽ phải xui xẻo.

Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành đi trong hoàng cung Nước Diệp, thấy người phía sau đi theo, Mạc Khuynh Thành bất chợt cười nói với Tần Vấn Thiên:

- Chúng ta đi dạo quanh Nước Diệp một chút được không?

Tần Vấn Thiên nhìn ánh mắt sáng ngời của Mạc Khuynh Thành, tâm như gương sáng, hắn biết Khuynh Thành có ý gì, nói vậy cũng muốn giống như người bình thường, cùng người mình thương tùy ý đi dạo, cảm nhận lấy giây phút hạnh phúc giản đơn.

- Được.

Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu.

Mạc Khuynh Thành thấy Tần Vấn Thiên đồng ý, liền cười càng tươi, thế rồi nàng quay đầu lại nhìn về phía đám người Dược Hoàng cốc, nói:

- Ta đi ra ngoài đi dạo một chút, không cần đi theo ta.

- Thánh nữ...

Có người muốn nói gì đó, lại thấy trong ánh mắt Mạc Khuynh Thành hiện lên vẻ uy nghiêm, nàng kia lập tức có phần ủ rũ, lắc đầu nói:

- Vâng thưa Thánh nữ.

Mạc Khuynh Thành xoay người, kéo tay Tần Vấn Thiên rời đi.

- Nàng cái nha đầu này!

Tần Vấn Thiên khẽ lắc đầu, thật ra thì hôm nay dù hoàng cung Nước Diệp chưa bộc phát xung đột, nhưng thật ra mây đen đã bao phủ khắp cả kinh thành, Tần Vấn Thiên cũng hiểu rằng ở thời điểm này hai người không nên tùy ý trốn đi, suy cho cùng Tần Vấn Thiên đã không còn ngây thơ như năm đó, hắn biết rõ lòng người hiểm ác bao nhiêu.

Nhưng đối với yêu cầu của Mạc Khuynh Thành, làm sao hắn có thể nhẫn tâm từ chối, vì vậy khuôn mặt hắn vẫn luôn mang theo nụ cười, dẫn theo Mạc Khuynh Thành cùng ngự không rời đi.

Hoàng thành Nước Diệp hết sức phồn hoa, xung quanh cũng không quá mức náo nhiệt, Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành giống như những người bình thường đi dạo trên đường phố, vốn dĩ khí chất và ngoại hình của hai người đã rất bắt mắt, thế nên luôn có ánh mắt không ngừng nhìn về phía họ, trong lòng đầy sợ kinh ngạc than thở, thậm chí rất nhiều người còn bị dung nhan của Mạc Khuynh Thành khiến cho kinh ngạc đến mức ngây người đứng nguyên tại chỗ, khiến cho Mạc Khuynh Thành khẽ miết miệng, có phần bất mãn, vẻ mặt đáng yêu ấy khiến cho Tần Vấn Thiên cười đến vô cùng vui vẻ.



- Chàng còn cười được!

Mạc Khuynh Thành véo eo Tần Vấn Thiên, khiến cho Tần Vấn Thiên liên tục cười khổ:

- Khuynh Thành, hồi còn ở Nước Sở nàng cũng không dám hay đi ra ngoài, chẳng lẽ còn không biết sức hút của bản thân lớn đến mức nào ư?

- Ở Nước Sở ta cho là bởi thân phận của ta, người Nước Sở đều biết ta, nhưng nơi này là Nước Diệp, ai biết được rằng ở đây cũng sẽ như vậy.

Mạc Khuynh Thành miết miệng, thời điểm ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, nàng giống như là một thiếu nữ, chất phác ngây thơ.

- Người trong thiên hạ có ai lại không thích đẹp.

Tần Vấn Thiên cười nói:

- Nàng cứ xem như không nhìn thấy là được.

- Tên ngốc!

Mạc Khuynh Thành đi vượt lên phía trước vài bước, sau đó quay đầu lại nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, rồi lại phóng khoáng xoay lưng chầm chậm chạy về phía trước, Tần Vấn Thiên không thể làm gì khác hơn là đuổi theo.

Cứ thế không có mục đích mà đi dạo hồi lâu, hai người hoặc là rảo bước trên đường phố, hoặc là ngắm cảnh hồ, thưởng thức cảnh sắc hai bên bờ sông ở cố đô, hoặc là đi ngắm hoa nở nghe chim hót trên cổ đạo, ở trên khuôn mặt tuấn tú của Tần Vấn Thiên, luôn mang theo nụ cười dịu dàng, mà trên khuôn mặt Mạc Khuynh Thành, lúc nào cũng tỏa ra hào quang hạnh phúc.

Hai người giống như thần tiên quyến lữ, được người hâm mộ.

Đi mệt rồi, hai người nghỉ chân ở một tửu quán bên hồ, uống một loại trà đặc biệt thơm mùi rượu, ngắm phong cảnh trong hồ, thật sự thư giãn, Tần đã rất lâu rồi Vấn Thiên không được thư giãn một cách thích ý như thế.

- Vấn Thiên, nếu không lần này sau khi ta trở về, ta sẽ chào từ biệt sư tôn, ta nghĩ sư tôn sẽ đồng ý với yêu cầu của ta.

Mạc Khuynh Thành nhìn ánh mắt Tần Vấn Thiên, trong lòng bắt đầu xuất hiện một cái ý nghĩ.

- Không được.

Tần Vấn Thiên quả quyết từ chối, nhìn Mạc Khuynh Thành, thấy ánh mắt đối phương tràn đầy sự u oán, trái tim Tần Vấn Thiên lại mềm nhũn ra, dịu dàng nói:

- Khuynh Thành, thậm chí nàng còn không biết năm đó ngươi đưa nàng vào Dược Hoàng cốc là ai, sư tôn nàng coi trọng nàng như thế, nàng há có thể phụ lòng người ta.

Dược Hoàng cốc có địa vị rất cao, có thể phong Mạc Khuynh Thành thành Thánh nữ, hơn nữa những người của Dược Hoàng cốc hộ tống Mạc Khuynh Thành đến đây đều kính sợ nàng, có thể thấy được địa vị của Mạc Khuynh Thành ở Dược Hoàng cốc cao bao nhiêu, hẳn là do Dược Hoàng ban tặng, hắn loáng thoáng cảm nhận được, có lễ chuyện này liên quan đến người cứu Mạc Khuynh Thành rồi đưa nàng đến Dược Hoàng cốc.

Người này, xem như là có ân trọng như núi đối với Mạc Khuynh Thành rồi, chẳng qua là không biết người đó là ai.

Huống hồ còn có nguyên nhân khác nhưng Tần Vấn Thiên không nói ra, hắn yêu Mạc Khuynh Thành, nhưng không hy vọng nàng thành phụ thuộc vào mình, hôm nay Mạc Khuynh Thành đã có thể luyện chế ra đan dược cấp năm, thiên tài đan như thế này đạo đáng sợ đến mức nào, không thể nghi ngờ rằng Dược Hoàng cốc là chỗ thích hợp nhất với nàng, Tần Vấn Thiên sao có thể vì bản thân mà làm chậm trễ nàng.

Nhưng hắn cũng hiểu được, Mạc Khuynh Thành cam tâm buông xuôi hết thảy để đi theo hắn, tất cả là bởi nàng rất yêu hắn.

- Ta biết rồi.

Mạc Khuynh Thành sâu kín nói, tròng mắt kia nhu tình như nước, trái tim có sắt đá đến mấy cũng sẽ bị hòa tan, Mạc Khuynh Thành cũng hiểu được suy nghĩ của Tần Vấn Thiên, hai người đều thầm hiểu lẫn nhau, đều chỉ cùng nhìn đối phương, lộ ra nụ cười sáng lạn, chuyện rời khỏi Dược Hoàng cốc, Mạc Khuynh Thành sẽ không nhắc lại nữa.

Hai người dịu dàng thắm thiết, hưởng thụ loại yên lặng này.

Tại một chiếc bàn khác trong căn phòng trang nhã của tửu quán, có vài tên đệ tử thanh niên đang ngồi, trong đó có một người có bộ dạng thô kệch, trên mặt lộ ra trắng nõn mất tự nhiên, đôi mắt hắn lộ ra sự dâm tà, giờ phút này đang nhìn chằm chằm về phía Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành, hoặc là nói, đang nhìn chằm chằm Mạc Khuynh Thành.

Lại có cả nữ tử như thế ư?

Thanh niên thầm nghĩ trong lòng, ngay sau đó nhìn về phía người thanh niên ngồi đối diện hắn, hai người bèn nhìn nhau cười.

- Hôm nay Sở huynh mời ta đến đây, quả đúng là may mắn.



Thanh niên kia mỉm cười nói.

Người được gọi là Sở huynh lộ ra nụ cười hiểu rõ, đáp lời:

- Ta còn có việc, liền cáo từ trước.

- Ha ha.

Măt thanh niên kia chứa ý cười, nói:

- Sở huynh đi thong thả.

Sau khi đối phương rời đi, thanh niên kia không chút kiêng dè mà nhìn chằm chằm Mạc Khuynh Thành, hiển nhiên là Tần Vấn Thiên có cảm nhận được, không nghĩ tới một ở nơi ưu nhã như cái tửu quán hồ bên này, lại cũng sẽ đụng phải dạng bậc này, cũng thật khiến người ta mất hứng.

- Khuynh Thành, nàng có muốn đi chỗ khác không?

Tần Vấn Thiên cười hỏi, Mạc Khuynh Thành gật đầu.

Mà giờ phút này, thanh niên kia lại đứng dậy, cười nói:

- Huynh đài mời chậm bước.

Tần Vấn Thiên vừa mới chuẩn bị đứng dậy, lại không ngờ rằng đối phương sẽ gọi lại, chân mày cau chặt, trong đôi mắt có hàn quang chợt lóe rồi biến mất.

- Có việc?

Tần Vấn Thiên quét mắt về phía đối phương.

- Tại hạ là Đông Sơn Cẩm của Đông Sơn hầu phủ, thấy các hạ có vẻ bất phàm, có lòng kết giao, không biết các hạ có thể cho ta một chút hãnh diện, đến bên này ngồi nói chuyện một lúc? Đông Sơn Cẩm mỉm cười nói, khiến cho người xung quanh thầm run sợ trong lòng, thì ra đây là cái vị công tử háo sắc của Đông Sơn hầu phủ kia, nữ tử kia gặp phải tên hỗn thế ma vương này, thật đúng là xui xẻo.

- Không có hứng thú.

Tần Vấn Thiên lạnh nhạt đáp.

Đông Sơn Cẩm nhướn mày, trong mắt hiện lên một mũi nhọn sắc lạnh, uy hiếp nói:

- Các hạ, ngươi đây là không nể mặt ta sao?

- Cút!

Trong mắt Tần Vấn Thiên hiện lên một luồng sáng hàn, mọi người phía sau Đông Sơn Cẩm cũng lập tức lộ ra vẻ lạnh lùng, nói:

- Tiểu Hầu gia, làm sao đây?

Đôi mắt Đông Sơn Cẩm hiện lên một mũi nhọn âm lệ lạnh lẽo, tròng mắt giống như như độc xà nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, cười nói:

- Cho ngươi mặt mũi mà còn không biết xấu hổ, đã như vậy, giết chết tên này, chẳng qua là vị mỹ nữ kia, thì không được đả thương đến, nếu không bổn công tử sẽ lấy mạng của các ngươi.

Chân mày Tần Vấn Thiên vẫn luôn nhíu lại, hắn cảm giác được hình như ở phía xa có người đang giám thị bên này, thanh niên họ Sở vừa mới rời đi kia vẫn còn ở đây, không hề đi xa, nhìn chăm chú vào động tĩnh bên này.

Từ đó cũng khiến cho Tần Vấn Thiên cũng đoán ra đôi phần, tên Đông Sơn Cẩm này ngu xuẩn, chắc là bị người khác xem như con cờ mà lợi dụng rồi, nghĩ tới đây Tần Vấn Thiên thầm lắc đầu trong lòng, nếu là như vậy, gặp phải Đông Sơn Cẩm ở chỗ này, cũng không phải là trùng hợp, mà là có người cố ý bày ra.

Tần Vấn Thiên liếc mắt nhìn Mạc Khuynh Thành một cái, hai người đều hiểu được ý của đối phương, không ngờ rằng khó khăn lắm mới đi ra ngoài được một lúc, lại bị người theo dõi, không cần nghĩ nhiều bọn họ cũng biết là ai làm, ở Nước Diệp, người mà bọn họ đắc tội trừ Diệp Không Phàm ra, thì còn ai khác?

- Thật đẹp, thật là đẹp chết thiếu gia ta rồi!

Đông Sơn Cẩm lại không biết chính mình đã bước vào một con đường chết, còn vẫn đứng đó mà nhìn Mạc Khuynh Thành chằm chằm, ảo tưởng một số hình ảnh kiều diễm, trong mắt hừng hực sự dâm tà!
Advertisement
';
Advertisement