Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

Tần Vấn Thiên đứng ở trong đám người Trượng Kiếm tông, hắn lẳng lặng cảm nhận được sự uy nghiêm của nước Diệp. Một quốc gia cổ xưa kéo dài đến hàng vạn năm quả là đáng sợ. Trên đường đi Lưu Vân đã nói cho hắn biết, tỉ lệ đào thải của các thế lực ở Hoàng Cực Thánh Vực cực cao, sự phân tranh rất mạnh mẽ, cứ bất chợt lại có một thế lực xuất hiện mấy nhân vật yêu nghiệt tuyệt đại, một khi thế lực ấy dần lớn mạnh lên là có thể đánh bại một thế lực lớn nào đó.

Vì vậy, rất nhiều thế lực đều bị lãng quên trong lịch sử của Hoàng Cực Thánh Vực, đồng thời cũng sẽ có rất nhiều thế lực vùng lên, sóng lớn đào cát, cuối cùng có thể đứng vững không ngã thì phải tạo ra được thế lực nội bộ càng ngày càng vững mạnh. Thế lực có thể đứng sừng sững vạn năm không ngã cũng rất đáng sợ, nước Diệp hiển nhiên cũng là như thế.

Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn về phía một số người thanh niên của Tử Lôi tông, chỉ thấy đối phương cũng nhìn về phía bên này, người cầm đầu kia chính là nhi tử của Tề vương trong miệng Lưu Vân, yêu nghiệt của Tử Lôi tông, Diệp Không Phàm. Người này có tư chất vượt trội đến mức đáng sợ, có huyết mạch Kiếp Lôi, trời sinh lôi thể, vô cùng thích hợp với tuyệt học của Tử Lôi tông. Hiện nay tu vi của hắn đã tới cảnh giới Thiên Cương tầng bảy, lực công kích lại càng khủng khiếp.

Tên Diệp Không Phàm này mặc vương bào kim sắc, có khí chất vương giả nhưng trong đôi mắt sáng chói kia như ẩn chứa hơi thở nguy hiểm đáng sợ.

Lúc này ánh mắt của Diệp Không Phàm đang rơi vào trên người Đoạn Hàn, nhìn khí chất của đối phương, hắn lãnh đạm nói:

- Đệ tử thân truyền thứ chín của Lăng Thiên kiếm chủ, Đoạn Hàn.

- Diệp Không Phàm.

Đoạn Hàn vẫn nhìn về phía đối phương, trong cặp mắt đen nhánh có vẻ nghiêm túc chói mắt.

Trong ánh mắt Diệp Không Phàm mang theo ý cười sắc bén, nhìn lướt qua mọi người của Trượng Kiếm tông, mở miệng nói:

- Không ngờ chư vị Trượng Kiếm tông lại rảnh rỗi tới nước Diệp ta làm khách, đang định chiêu đãi các vị một phen, chỉ là chắc hẳn chư vị Trượng Kiếm tông sẽ không hứng thú với vật phàm tục, chỉ một lòng theo đuổi võ đạo. Vừa đúng lúc ta đang muốn mời thánh nữ tới đài đấu trường của nước Diệp ta để xem làn gió võ đạo của nước Diệp ta, hôm nay chư vị Trượng Kiếm tông cũng tới, đợi đến sau khi thánh nữ đi ra, chúng ta cùng nhau đến đấu trường chứ?

Hoàng Cực Thánh Vực cạnh tranh rất tàn khốc, làn gió võ đạo cực thịnh, hiển nhiên nước Diệp cũng như thế, đấu trường chính là nơi tỷ võ của nước Diệp. Nếu như có người có biểu hiện kiệt xuất thì nước Diệp sẽ trọng thưởng, thậm chí chiêu nạp vào dưới trướng.

- Vương tử đã mời, sao dám từ chối.

Tên Diệp Không Phàm này chính là nhi tử của Tề vương, mặc dù cũng là niềm kiêu ngạo của cả Tử Lôi tông nhưng hôm nay ở hoàng cung nước Diệp, thân phận nhi tử của Tề vương hiển nhiên là nghe cũng có giá trị hơn một chút.

- Nghe nói đệ tử thân truyền thứ chín của Lăng Thiên kiếm chủ có chiến lực rất mạnh. Nếu như có thể lên đấu trường biểu diễn một phen thì có lẽ rằng tất cả mọi người trên dưới của cả nước Diệp đều sẽ vô cùng hưng phấn. Một thanh niên của Tử Lôi tông đứng bên cạnh Diệp Không Phàm hờ hững nói, khiến cho người của Trượng Kiếm tông đều lộ ra sự sắc bén từ trong đôi mắt, người này nói chuyện không hề khách sáo một chút nào.

Thân phận đệ tử của Trượng Kiếm tông rất phi phàm, làm sao có thể tỷ võ với người của nước Diệp ở đấu trường của nước Diệp được, chẳng lẽ không phải là tự hạ thấp giá trị con người của mình hay sao.

- Nếu như Tử Lôi tông các vị bằng lòng vào đấu trường, trái lại chúng ta có thể tới lĩnh giáo một phen.

Khương Hoài lạnh nhạt nói khiến cho người thanh niên của Tử Lôi tông kia cười lạnh lùng, tất cả mọi người của hai bên như đều thả ra chiến ý, giương cung bạt kiếm, giống như chỉ cần một lời không hợp là sẽ lập tức ra tay.

Chín đại môn phái cạnh tranh với nhau rất kịch liệt, loại cạnh tranh này diễn ra từ bên trong Hoàng Cực Thánh tông đến bên ngoài Hoàng Cực Thánh tông. Mỗi lần gặp phải đều sẽ có ý cạnh tranh, nhất là người của Trượng Kiếm tông lại càng chọc cho các đại phái khác không phục. Chỉ vì Hoàng Cực Thánh Vực có rất nhiều người có tiếng tăm, mặc dù Trượng Kiếm tông có số người ít nhất nhưng trong môn phái đều là tinh anh, năng lực chiến đấu của từng binh sĩ đều là mạnh nhất, đệ tử của tám đại môn phái khác hiển nhiên là không phục, vì vậy một khi gặp phải cũng sẽ có hành động khiêu khích.

Lúc ở Huyễn Vương thành Tần Vấn Thiên đã từng được chứng kiến sự tranh chấp giữa chín đại môn phái với nhau, hiển nhiên hôm nay cũng không cảm thấy có gì lạ lùng.

Lúc này chỉ thấy một vị lão giả mặc trường bào đi về phía đám người Trượng Kiếm tông, khách sáo nói:

- Lão hủ (*) đa tạ chư vị đã che chở đưa công chúa trở về nước.

Lão giả chính là thần tử nhất mạch của Nhân Hoàng nước Diệp, ông ta thấy cường giả của Trượng Kiếm tông đi cùng với Diệp Lăng Sương, làm sao có thể không rõ ý định của Trượng Kiếm tông, trong lòng vô cùng cảm kích.

- Lăng Sương chính là sư muội ta, đây vốn là việc nên làm, lão tiên sinh cần gì phải khách sáo.

Đoạn Hàn đáp lễ nói.

Lão giả lộ vẻ cảm kích, lại nói:

- Hiện tại thế cục nước Diệp không rõ, ta cả gan nói một tiếng, nếu như nước Diệp gặp đại nạn, hi vọng cái vị tuấn kiệt có thể bảo vệ công chúa, để nàng không phải dính vào chuyện này.

- Được.

Đoạn Hàn gật đầu:

- Lão tiên sinh cũng không cần lo lắng, nếu thánh nữ Dược Hoàng cốc chữa đã đến chữa trị cho Nhân Hoàng, hiển nhiên có thể khiến cho Nhân Hoàng khỏi hẳn.

Lão giả khẽ lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ sầu lo, hiển nhiên cũng không quá lạc quan.

- Căn bệnh mà Nhân Hoàng mắc phải đã có từ rất lâu rồi.

Lão giả thở dài một tiếng.



Đám người Đoạn Hàn nhíu mày, xem ra tình hình của Nhân Hoàng đã rất nghiêm trọng, lòng tin của lão giả này đối với thánh nữ Dược Hoàng cốc cũng chẳng đủ.

Hơn nữa, nước Diệp chính là một quốc gia cổ xưa lâu đời, mặc dù hoàng thất tranh chấp không ngừng nhưng nhất mạch Nhân Hoàng vẫn có thế lực rất lớn, có lẽ ngay từ trước đó đã mời những đan sư giỏi giang đến để trị liệu, hôm nay không thể không mời Dược Hoàng cốc thánh giá, chỉ sợ cũng là bất đắc dĩ.

Dược Hoàng cốc có địa vị cao, người thường muốn đi vào đó đều cực kỳ khó khăn, huống chi là mời thánh nữ đích thân ra tay, nói vậy nhất mạch hoàng thất của nước Diệp đã phải bỏ ra một cái giá rất lớn.

Chờ ở bên ngoài trong giây lát, mọi người mới nhìn thấy Diệp Lăng Sương đi ra ngoài, chỉ thấy khóe mắt nàng hơi có phần ướt át, hiển nhiên là nàng đã khóc, ở bên cạnh nàng cũng không có vài người, mấy vị mỹ phụ cung trang, đều là hoàng phi, còn có hai thanh niên có tướng mạo tương tự với nàng, chính là hoàng tử chính thống của nước Diệp.

- Diệp Đàn đa tạ chư vị Trượng Kiếm tông.

Chỉ thấy đoàn người này đi tới phía trước mọi người của Trượng Kiếm tông, trưởng hoàng tử Diệp Đàn khom người nói, lộ ra dáng vẻ vô cùng khách sáo.

Những người của Trượng Kiếm tông tới đây đều là thế hệ thanh niên, lễ nhẹ nhưng trọng, liền xem đối phương có tôn kính hay không.

- Không cần phải khách sáo.

Đoạn Hàn nhẹ giọng nói, mắt nhìn về phía Diệp Lăng Sương, hỏi:

- Lăng Sương, tình hình thế nào?

- Phụ hoàng trúng kịch độc mãn tính, hơn nữa thời gian trúng độc đã lâu, loại độc này giấu rất sâu, lúc bộc phát có thể đoạt tính mạng của cường giả đỉnh cao. Hơn nữa phụ hoàng đã trải qua một cuộc đại chiến, độc tố lan tràn toàn thân trong nháy mắt, hiện nay đã ở trong tình trạng tràn ngập nguy cơ.

Giọng Diệp Lăng Sương khàn khàn, vừa nói, ánh mắt vừa đỏ lên.

- Người của Dược Hoàng cốc cũng không có biện pháp sao?

Kiều Vũ hỏi.

- Thánh nữ nói, nàng cũng chỉ có thể tạm thời khống chế độc tố, muốn chữa khỏi...

Diệp Lăng Sương nói tiếp, nhưng mọi người cũng đã hiểu được ý của nàng, trong lòng run sợ, loại độc tố này có thể lấy đi tính mạng của Nhân Hoàng, chứng tỏ độc tính của nó vô cùng đáng sợ.

Đúng lúc này, mọi người lại thấy trong Nhân Hoàng cổ điện lại có một nhóm người đi ra, những thứ người này đều mặc bạch y, dáng vẻ đẹp đẽ vô cùng, cứ như là tiên tử giáng trần.

Mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn về phía đó, đám người Diệp Không Phàm dẫn đầu đi tới, mỉm cười nói:

- Chư vị cực khổ rồi.

Tần Vấn Thiên vẫn đang ngẩng đầu nhìn về phía đó, thế rồi hắn chợt nhìn thấy một nhóm người có dáng vẻ rất đẹp, đều là nữ tử, chắc là cường giả thủ hộ thánh nữ Dược Hoàng cốc, cũng là thân phận nữ tử, làm vậy hiển nhiên là có thể thuận tiện chăm sóc thánh nữ hơn.

Sau ba nữ tử áo trắng kia, lại có ba bóng người xuất hiện, hai nữ tử ở hai bên trái phải đều cực đẹp, đẹp đẽ bức người, nhưng giờ phút này ánh sáng rực rỡ của các nàng lại đều bị che khuất.

Chỉ vì bóng dáng ở giữa kia quá mức chói mắt. Nàng vừa xuất hiện liền giống như tất cả đều phải nhường đường cho nàng, toàn bộ đều mất đi hào quang.

- Nghiêng nước nghiêng thành.

Hai tròng mắt của Lưu Vân sáng chói, đưa mắt dõi theo bóng dáng kia, không chỉ có hắn mà tất cả mọi người của Trượng Kiếm tông đều nhìn về phía thánh nữ kia, ánh hào quang trên người nàng tựa như đã tìm được từ ngữ để hình dung.

Những cường giả này của Trượng Kiếm tông đều là những người có tâm trí bền bỉ nhưng trong nháy mắt này đều có chút ngẩn ngơ.

Song trong lòng Tần Vấn Thiên lại chấn động kịch liệt, bản thân như quên phải hít thở, ngay sau đó, trên mặt của hắn nở ra một nụ cười rạng rỡ nhất, tảng đà đè trong lòng rốt cuộc cũng có thể buông xuôi.

- Khuynh Thành.

Tần Vấn Thiên tựa như muốn ngửa mặt lên trời thở dài, ngay sau đó thân hình hắn vụt lên, giống như một tia sét, bay thẳng đến chỗ thánh nữ kia. Thánh nữ Dược Hoàng cốc này chính là Mạc Khuynh Thành.

- Hả?

Thấy bóng dáng Tần Vấn Thiên lao ra, đám người Trượng Kiếm tông ai nấy đều sửng sốt, cường giả Tử Lôi tông bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Tần Vấn Thiên, trong ánh mắt lộ ra tia sáng lạnh.

- Ngông cuồng!



Diệp Không Phàm lạnh lùng quát một tiếng, đưa tay đánh một chưởng về phía trước, trên hư không xuất hiện lôi kiếp khủng khiếp đánh về phía Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên giơ tay lên đánh ngược lại, một tiếng nổ ầm vang, thân thể của hắn bị đẩy lui mấy bước, bàn tay đau nhức, lôi kiếp kia lại đánh cho cánh tay của hắn tê dại.

Các nữ tử của Dược Hoàng cốc đều lạnh lùng liếc nhìn Tần Vấn Thiên, phóng hàn khí ra ngoài, bao phủ lấy Tần Vấn Thiên, một luồng không khí tràn đầy áp lực trực tiếp phả vào trên người Tần Vấn Thiên, giống như Tần Vấn Thiên chỉ cần hơi động đậy một chút thôi, các nàng liền sẽ giết chết hắn ngay tại chỗ.

- Sư đệ!

Đám người Trượng Kiếm tông cảm nhận được luồng không khí này thì lập túc tiến lên, hộ vệ trái phải hai bên Tần Vấn Thiên.

Nhưng ánh mắt Tần Vấn Thiên vẫn cứ nhìn Mạc Khuynh Thành chằm chằm, giống như đã quên mất tất cả những thứ khác.

Mạc Khuynh Thành, nàng ấy còn sống, thế gian này còn có thứ gì tốt đẹp hơn chuyện này nữa, nụ cười của hắn vẫn cứ rực rỡ như thế, nhìn vị thánh nữ như trăng sáng giữa trời sao kia.

Thánh nữ Dược Hoàng cốc nhìn về phía Tần Vấn Thiên, khoảnh khắc bóng hình ấy khắc sâu vào mi mắt, trái tim của nàng lại chợt đau xót, nàng ngắm nhìn Tần Vấn Thiên nhưng khí chất của nàng vẫn xa xôi như thế, giống như không có bất kỳ ai có thể gần gũi nàng, nàng đẹp đẽ như thế, lại cũng xa lạ như thế.

- Thật là ngang ngược, niệm tình ngươi là người của Trượng Kiếm tông, ta tạm thời không so đo với ngươi, nếu còn có lần sau, giết không luận tội.

Diệp Không Phàm lạnh lùng quát lên, ngay sau đó mở miệng nói:

- Thánh nữ, chúng ta tới đấu trường trước đi.

Mạc Khuynh Thành hơi đứng khựng lại ở nơi đó một chốc, thế rồi nàng mới nâng bước chân lên, được đoàn người vây quanh mà rời khỏi. Đám người Tử Lôi tông đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên, mang theo ý cười lạnh lẽo.

- Tự biết khống chế hành động của bản thân đi, đây chính là thánh nữ Dược Hoàng cốc.

Một thanh niên của Tử Lôi tông lạnh lùng lên tiếng, cho dù là người của Trượng Kiếm tông cũng có người thấy bất mãn, Tần Vấn Thiên như vậy là quá manh động, đã thế lại còn không hề để ý đến hình tượng.

Tần Vấn Thiên ngây người tại chỗ, nụ cười kia vẫn còn treo ở trên mặt, như gặp sấm sét giữa trời quang, Mạc Khuynh Thành không nhận ra hắn?

Chuyện này là thế nào?

Mạc Khuynh Thành đi ở trung tâm được mọi người bao quanh, chậm rãi bước đi trong hoàng cung nhưng hai người bên cạnh Mạc Khuynh Thành lại thấy Mạc Khuynh Thành đưa tay đặt lên ngực của mình, khuôn mặt như mất hồn lạc phách, cứ như là rất khổ sở.

- Thánh nữ, sao vậy?

Một nữ tử đi bên cạnh nàng thấp giọng hỏi.

- Khuôn mặt của hắn rất quen thuộc, ngực của ta đau quá!

Mạc Khuynh Thành nhỏ giọng đáp, khiến cho vẻ mặt hai người bên cạnh chợt tái đi. Năm đó tính mạng của Mạc Khuynh Thành bị đe dọa, được Dược Hoàng cứu nhưng trí nhớ mơ hồ, trừ bản năng tu hành ra, những cái khác đều quên hết.

Các nàng không nói gì thêm nhưng chưa từng thấy vẻ mặt như thế của Mạc Khuynh Thành, giống như mất đi hồn phách, sắc mặt tái nhợt.

Mạc Khuynh Thành cảm giác ngực càng ngày càng đau, trên trán lại có mồ hôi lạnh xuất hiện, rất quen thuộc, thật sự rất quen thuộc, nàng thật sự sắp nhớ ra cái gì đó.

- Đầu đau quá!

Mạc Khuynh Thành nhắm mắt lại, bất tri bất giác, đôi mắt của nàng có nước mắt chảy xuống, cứ tựa như là có một tia sét bất chợt đánh vào đầu óc của nàng.

Mùa đông, bông tuyết bay đầy trời, chàng thiếu niên ngồi dưới tàng cây, tuấn tú rồi lại ngơ ngác, không biết tâm tư của nàng thiếu nữ bên cạnh.

Bông tuyết rất đẹp, hai người vẫn luôn ngồi dưới tàng cây, nhìn cổ thụ bị tuyết trắng bao trùm, trên khuôn mặt của thiếu niên và thiếu nữ cũng mang theo nụ cười ngây thơ rực rỡ.

Thiếu nữ vươn tay đón bông tuyết bay xuống từ không trung, nói một tiếng ngốc tử, thiếu nữ cười rời đi.

Cảnh tượng này thật đẹp, đẹp đến làm cho lòng người muốn vỡ tan.

- Thánh nữ!

Giờ phút này hai người đi bên cạnh đều rất sợ hãi, lúc Mạc Khuynh Thành mở mắt, các nàng lại thấy nước mắt giàn giụa chảy ra!

***

(*) Lão hủ: Kiểu xưng hô khiêm tốn, ý nói lão già vô dụng, không làm gì được nữa
Advertisement
';
Advertisement