Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc rảo bước đi nhanh trong Hắc Ám Sâm Lâm. Tuy rằng lúc này hắn cũng đang cực kì suy yếu, thế nhưng bắt buộc phải nhanh chóng rời khỏi khu vực này để tránh bị canh chừng chằm chặp. Lúc này cả hắn và Phàm Nhạc đều chẳng còn chút sức lực nào mà chiến đấu đâu.

- Xui xẻo ghê.

Phàm Nhạc nằm úp trên lưng Tần Vấn Thiên mà nói với vẻ buồn bực:

- Sớm biết nguy hiểm thế này thì ta đã chẳng xen vào việc của người khác làm gì. Mập mạp ta đây vẫn còn là trai tân đấy.

- Ngươi câm miệng lại đi.

Tần Vấn Thiên chửi nhỏ một tiếng, tên mập mạp chết bầm này lắm lời nhảm nhí thật đấy.

- Hì hì, huyết mạch bình ổn lại rồi, thấy sao hả?

Phàm Nhạc hỏi tiếp:

- Còn con chó nhỏ này nữa, sao nó lại theo chúng ta?

- Ngươi mà còn nói nhảm nữa thì ta thật sự không chống đỡ nổi đâu.

Tần Vấn Thiên mệt mỏi rã rời. Vừa rồi hắn và Phàm Nhạc đều ở trạng thái bạo tẩu khiến cho huyết mạch sôi trào, thế nhưng sau khi sử dụng sức mạnh huyết mạch xong thì lại rơi vào tình trạng suy yếu vì hao phí quá nhiều năng lượng, cộng thêm tinh thần chi lực trong cơ thể không còn làm cho họ trở nên cực kì yếu ớt.

Nhất là Phàm Nhạc. Hắn vốn đã cạn kiệt sức lực còn bị đuôi thương của Âu Thần quét trúng, một đòn ấy làm cho đầu hắn đổ máu không ngừng. May mà có Tần Vấn Thiên am hiểu thuật châm huyệt giúp Phàm Nhạc cầm máu. Cả người hắn lúc này chẳng còn chút sức lực nào.

Nghĩ tới chuyện này, Phàm Nhạc tự an ủi:

- Có thù thì vốn dĩ qua đêm là phải báo, thế nhưng chung quy bản thiên tài vẫn còn quá trẻ, cứ tu luyện thêm một hai năm rồi báo thù cũng chưa muộn.

- Này Tần Vấn Thiên, sao cảnh giới của ngươi thấp thế, nếu ngươi có cảnh giới Luân Mạch cảnh thì chẳng phải đối phó tên khốn Âu Phong kia sẽ dễ như trở bàn tay sao?

Mập mạp vẫn lải nhà lải nhải.

- Đằng trước có động phủ.

Tần Vấn Thiên không thèm để ý đến mập mạp. Nói đoạn, hắn đi thẳng về phía động phủ ở đằng trước. Với tình trạng của bọn họ lúc này mà chạm trán yêu thú thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

Đến gần động phủ, Tần Vấn Thiên thả Phàm Nhạc xuống rồi ngồi bệt ra đất thở dốc.

- Mập mạp, ngươi tu luyện để khôi phục chút sức lực đi, nếu không bây giờ gặp yêu thú là chúng ta đi đời.

Tần Vấn Thiên nói xong thì lập tức ngồi khoanh chân lại và bắt đầu minh tưởng. Phàm Nhạc cũng ngồi xuống. Bọn họ lúc này quả thực là quá yếu ớt.

- Không xui xẻo tới vậy chứ?!

Phàm Nhạc vừa mới nhắm mắt vào thì đã phải mở trừng ra. Một con yêu báo đến gần, giương mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ đang ngồi trong động phủ.

Sắc mặt Tần Vấn Thiên cứng đờ ra. Hắn nhìn thẳng vào yêu báo rồi gắng gượng đứng lên.

Vụt!

Động tác của yêu báo mạnh mẽ vô cùng. Nó lao vụt tới như một tia chớp giật. Thế nhưng cũng đúng vào lúc đó, con chó trắng bên cạnh Tần Vấn Thiên cũng hóa thành một ảo ảnh trắng xóa, tốc độ còn nhanh hơn cả con yêu báo kia.

- Gàooo

Con chó trắng phát râ tiếng gầm rú trầm thấp. Tần Vấn Thiên ngạc nhiên đến há hốc miệng khi phát hiện ra thân hình nó bỗng biến thành khổng lồ, to như một con yêu lang cấp ba, và nó đã cắn chặt lấy yết hầu yêu báo vô cùng chính xác.

Chỉ trong nháy mắt, thân thể yêu báo đổ sụp xuống, động mạch cổ bị cắn đứt, nó hấp hối giây lát rồi chết cứng.

- Biến thân? Thế mà cũng được à?

Phàm Nhạc và Tần Vấn Thiên đều trợn mắt há mồm. Họ còn ngạc nhiên đến không biết phải nói gì hơn khi con chó trắng ấy quay người đi vào động phủ rồi lấy lòng với Tần Vấn Thiên với vẻ mặt… hèn không thể tả. Thế rồi thân thể nó từ từ nhỏ lại, bấy giờ biểu cảm hèn hạ ti bỉ trông mới đáng yêu hơn một chút.

- Tốc độ đáng sợ thật.



Tần Vấn Thiên thầm run sợ trong lòng.

- Tiểu gia hỏa này thế mà lại giả heo ăn thịt hổ, hay gọi nó là Tiểu Hỗn Đản đi.

Phàm Nhạc cười tủm tỉm nói.

- Nghe hèn hèn.

Tần Vấn Thiên nhìn Phàm Nhạc bằng ánh mắt khinh bỉ:

- Có điều cái tên này cũng không tệ lắm.

Nói đoạn Tần Vấn Thiên cũng nhếch miệng nở nụ cười. Con chó tuyết đáng thương cứ thế bị đặt cho cái tên là Tiểu Hỗn Đản.

Có Tiểu Hỗn Đản canh giữ bên ngoài, Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc an tâm tu luyện hơn nhiều. Màn đêm buông xuống, tinh thần chi lực trong cơ thể hai người dồi dào hơn. Phàm Nhạc mở to hai mắt, chỉ nghe thấy trong cơ thể của Tần Vấn Thiên bên cạnh mình lại truyền ra tiếng vang ù ù cuồng bạo. Phàm Nhạc không khỏi âm thầm líu lưỡi, động tĩnh khi hắn tu luyện tuyệt đối không lớn đến như thế.

Mà người này cũng ác, vừa mới khôi phục được một tí sức lực thì đã bắt đầu dùng công pháp để tu hành rèn luyện thân thể rồi.

Đương nhiên, Phàm Nhạc cũng hiểu rõ rằng sau chuyện ngày hôm nay thì Tần Vấn Thiên khát vọng mau chóng tăng cường thực lực là điều tất yếu, bọn họ còn muốn báo thù mà.

- Âu Thần, Âu Phong, thật mong chờ quá đi thôi.

Phàm Nhạc nhếch miệng cười. Trong nét cười đáng khinh để lộ mấy phần lạnh lẽo. Hắn tiến về phía trước xốc cái xác yêu báo lên rồi bước ra ngoài, muốn làm món gì đó lấp bụng.

Lúc Tần Vấn Thiên mở mắt ra thì thấy Phàm Nhạc đang ngồi ngoài cửa động, dùng tay cầm thịt báo nướng chín cắn xé nhồm nhoàm đến là bất nhã, trên khuôn mặt tròn xoe dính đầy dầu mỡ, mùi thơm phả thẳng vào khoang mũi.

- Ngươi vừa có tí sức lực đã nghênh ngang thế, chỉ sợ mùi thơm và ánh lửa sẽ thu hút yêu thú đến rất nhanh.

Tần Vấn Thiên mắng nhỏ một tiếng. Thế nhưng sức khôi phục của võ tu đúng là vô cùng mạnh mẽ. Ban ngày bọn họ mới kiệt sức vì bạo tẩu, thế mà mới qua nửa ngày đã khôi phục rất nhiều.

- Cho nên ăn no nhanh rồi chạy trốn thôi.

Phàm Nhạc ngoác miệng nhai, Tần Vấn Thiên cũng tiến tới bắt đầu giải quyết bữa ăn. Tiểu Hỗn Đản ngồi xổm bên cạnh nhìn hắn với vẻ lấy lòng.

- Ngươi bé tí thế thì ăn được bao nhiêu?

Tần Vấn Thiên nhét một miếng thịt báo cho Tiểu Hỗn Đản, nó sung sướng ôm gặm lấy gặm để.

.Truyện được dịch tại iREA.D.vn..- Yêu thú bình thường đều hấp thụ nguyên khí thiên địa mà lớn, thịt báo này là thứ đại bổ đấy.

Phàm Nhạc vừa ăn vừa nói. Tần Vấn Thiên cũng cảm nhận được một luồng năng lượng ẩn chứa trong thịt báo, nếu người bình thường đang mệt mỏi mà ăn một ít thịt yêu thú thì sẽ mau chóng khỏe lên ngay.

- Một tháng sau này chúng ta hưởng phúc rồi.

Phàm Nhạc đứng lên rồi nói:

- Có yêu thú đến gần, chuồn trước đã.

- Ừm.

Tần Vấn Thiên gật đầu rồi mang Tiểu Hỗn Đản mau chóng rời đi.

Tìm một chỗ kín đáo khác xong Phàm Nhạc ăn no lăn đùng ra ngủ, Tần Vấn Thiên ngồi tu hành một mình, Tiểu Hỗn Đản canh chừng cho hắn.

Ban ngày, cả ba cùng nhau ra ngoài săn yêu thú và thưởng thức thịt yêu thú thơm ngon.

Thấm thoắt đã là ngày thứ mười sau khi người của chín võ phủ và học viện lớn đi vào Hắc Ám Sâm Lâm. Các học sinh đã vào sâu trong Hắc Ám Sâm Lâm đều vô cùng cẩn thận.

Một đoàn người di chuyển chậm rãi trong rừng rậm, nhưng đúng lúc ấy thì có một cơn lốc cuốn qua, sắc mặt họ đều biến đổi. Ngay sau đó, một con tê giác bọc giáp khổng lồ chạy rất nhanh về hướng họ. Nơi nó đi qua, cây cối gãy đổ ngổn ngang, chỉ nhìn thôi cũng biết sức mạnh của nó khủng khiếp cỡ nào.

- Đây là Thiết Giáp tê, yêu thú cấp ba đỉnh phong, sức mạnh cuồng bạo vô cùng.



Cả đám người run bắn lên, ai cũng muốn quay đầu chạy trốn, thế nhưng cơn cuồng phong quất qua mặt họ, Thiết Giáp tê đã chạy lướt qua bên cạnh họ rồi lao vụt đi.

Điều đáng kinh ngạc hơn là,có hai thiếu niên đang chạy cực nhanh đuổi theo sau lưng Thiết Giáp tê, tốc độ nhanh đến mức khiến cho người ta kinh hãi.

- Mập mạp, động thủ đi.

Sau một câu ra hiệu, đoàn người chỉ thấy mấy mũi tên ánh sao vẽ ra những đường cong hoàn mỹ giữa không trung, truy kích Thiết Giáp tê như là có mắt. Chín mũi tên nối liền một dải, Thiết Giáp tê lập tức dừng lại như đã bị bịt kín đường đi. Một thiếu niên cuốn theo bụi đất cuồn cuộn đến thẳng trước mặt nó, rồi đánh ra một quyền hung bạo vang tiếng rồng ngâm.

ẦM

Quyền của thiếu niên nện mạnh lên trán Thiết Giáp tê, cây cối xung quanh tựa hồ đều rung động. Thiết Giáp tê run bắn cả người rồi ngã gục xuống làm phát ra một tiếng ruỳnh.

- Lực lượng mạnh quá. Thiết Giáp tê trứ danh phòng ngự mà lại bị giết chết chỉ với vỏn vẹn một quyền.

Nội tâm của đoàn người chấn động. Ngay sau đó, họ thấy một con chó tuyết nhảy phốc lên lưng Thiết Giáp tê, vẻ mặt phải nói là bỉ ổi không tả được.

Hai thiếu niên ấy đương nhiên là Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc. Phàm Nhạc bước ra rồi nói với Tần Vấn Thiên:

- Ngươi đúng là cái đồ biến thái, sau khi đột phá Luyện Thể cảnh tầng thứ chín thì lực lượng lại càng mạnh hơn rồi.

Sau mười ngày tu hành, Tần Vấn Thiên bước vào Luyện Thể cảnh tầng thứ chín cũng chính là tầng cuối cùng một cách thuận lợi.

Lúc này đây quần áo của hắn đã hơi nhàu nát. Hắn quay đầu cười với Phàm Nhạc:

- Mập mạp, ngươi ghen tị đấy à?

Tần Vấn Thiên dùng nguyên lực tinh thần cuồng bạo trên Thiên Chuy Tinh để rèn luyện thân thể, lại cộng thêm có Tinh Hồn trên tầng trời thứ năm tăng cường, lực lượng làm sao có thể không mạnh mẽ được đây?

- Ta mà phải ghen tị với ngươi á? Ngươi có thể vận chuyển huyết mạch chi lực theo ý mình sao?

Mập mạp chống nạnh nhìn Tần Vấn Thiên, khuôn mặt nở nụ cười giảo hoạt. Sắc mặt của Tần Vấn Thiên sa sầm xuống. Tuy rằng trên người hắn ẩn chứa huyết mạch chi lực đẳng cấp cao, thế nhưng hắn lại không thể vận dụng nó một cách tự nhiên được. Hắn thậm chí còn không thể cảm nhận được huyết mạch chi lực tiềm tàng trong cơ thể mình.

- Còn nữa, ngoài Hàng Long quyền này ra, chẳng lẽ ngươi không còn chiêu nào khác à?

Phàm Nhạc nói tiếp.

- Chờ sau khi đột phá lên Luân Mạch cảnh rồi ta sẽ tu hành pháp thuật thần thông. Đối với ta mà nói, đột phá cảnh giới quan trọng hơn nhiều.

Tần Vấn Thiên đáp lại. Đến khi ngưng tụ Tinh Hồn thứ hai thì hắn sẽ lựa chọn pháp thuật thần thông phù hợp với mình.

- Ừ, mau tăng cảnh giới đi. Âu Thần hôm đó làm chúng ta mất mặt quá. Hơn nữa, nếu không có sự hỗ trợ của huyết mạch chi lực thì chỉ sợ còn không đánh lại được Âu Phong ấy chứ.

Phàm Nhạc híp mắt nói rồi đi về phía trước.

Tần Vấn Thiên gật đầu. Sở dĩ hôm ấy hắn có thể đánh bại Âu Phong hơn cảnh giới mình, hoàn toàn là nhờ năng lượng khủng bố phát ra khi mượn dùng huyết mạch chi lực. Bây giờ hắn mới ở Luyện Thể cảnh tầng thứ chín, khó mà chiến thắng được Âu Phong Luân Mạch cảnh tầng thứ hai.

Trên không trung ở một phía khác của Hắc Ám Sâm Lâm, có một đám phi cầm đang lượn vòng. Phía dưới là Âu Phong, Mục Dã và hai người khác đang tụ lại với nhau.

- Âu Phong, Tần phủ bị đày ải ở thành Thiên Ung lâu như thế, đã xuống dốc từ lâu rồi. Thế mà ngươi lại muốn ta ra tay đối phó với một tên hậu nhân Tần phủ Luyện Thể cảnh con con ư?

Một người trong bọn nhìn Âu Phong với ánh mắt mang chút khinh thường. Người này tên là Hoa Vân, học viên năm thứ hai của học viện Đế Tinh, đã khai mở bốn đường luân mạch cũng là một đệ tử quý tộc.

Học viên của chín học viện và võ phủ lớn tham gia thí luyện trong Hắc Ám Sâm Lâm, nhưng khu rừng này cũng không ngăn cấm người khác bước vào. Hoa Vân đang rèn luyện ở đây thì gặp Âu Phong.

Thiếu niên còn lại trong nhóm thì là học viên của học viện Hoàng Gia, Diệp Triển của Diệp gia, Luân Mạch cảnh tầng thứ hai.

- Đồng bạn của tên kia có huyết mạch chi lực, hơi khó giải quyết.

Âu Phong hơi nheo mắt lại. Hắn không nói ra chuyện Tần Vấn Thiên cũng có huyết mạch. Hắn nhất định phải bắt Tần Vấn Thiên chết trong Hắc Ám Sâm Lâm này để rửa sạch nỗi nhục khi bị đuổi giết đến mức khốn khổ chạy trốn.

- Mục Dã, động thủ đi.

Âu Phong lên tiếng. Mục Dã hướng mắt nhìn lên không trung, đám phi cầm đang bay lượn vòng quanh lập tức dũng mãnh lao đi khắp bốn phương tám hướng rồi biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Advertisement
';
Advertisement