Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhanh như tia chớp đã chứa đầy ánh sáng lạnh đáng sợ, huyết mạch trong cơ thể bộc phát, giữa hai chân mày lại có hào quang khẽ lóe lên, cứ như là xuất hiện con mắt thứ ba.

- Vân Mộng Di, đóng băng khoảng không gian này lại.

Giọng Tần Vấn Thiên lạnh lùng, Vân Mộng Di xuất một kiếm ra, ngay sau đó trên người lạnh lẽo kinh khủng, khoảng không gian này cứ như thật sự đông cứng lại, trên thân thể mọi người đều xuất hiện băng sương.

Nhóm người Tần Vấn Thiên không tiếp tục đi về phía trước nữa mà dừng lại trực tiếp khai chiến trên sông Sinh Tử với những người này. Cảnh tượng này khiến cho vô số người phải kinh sợ, những người này điên rồi sao, dám làm trễ nãi thời gian khai chiến ở đây?

Đám người Trảm Trần, Dương Phàm nhíu mày lại. Mặc dù bọn họ muốn giết Tần Vấn Thiên nhưng đối với bọn họ, hiển nhiên là trận tranh đoạt Thiên Mệnh bảng vẫn quan trọng hơn, thế là… chiến ý đã giảm mạnh.

- Giết Đoạn Thanh Sơn!

Giọng Tần Vấn Thiên lạnh lùng đến cực điểm, hắn đã từng nói, nếu như gặp lại, nhất định sẽ giết chết tên Đoạn Thanh Sơn này. Hôm nay tên kia lại còn dám ra tay với hắn.

Lần này, lấy mạng Đoạn Thanh Sơn để đổi lấy cái giá lớn này.

Người mặc áo bào đen kéo Trảm Trần lại, Sở Mãng đang chiến đấu với Tư Đồ Phá, Bạch Lộc Cảnh, Âu Dương Cuồng Sinh đang chống cự sự công kích của Dương Phàm và hai vị cường giả của Trích Tinh phủ. Vân Mộng Di nhìn về phía Đoạn Thanh Sơn, một luồng khí lạnh cực hạn đột nhiên bộc phát, trên người Đoạn Thanh Sơn như bao trùm sương lạnh, lạnh đến thấu xương.

Đột nhiên, một luồng sức mạnh vô hình đánh thẳng vào người hắn, đồng thời, ý chí đáng sợ trực tiếp xông vào trong đầu của hắn, ngẩng đầu nhìn về Tần Vấn Thiên, sắc mặt của hắn trở nên vô cùng khó coi. Chỉ thấy có một luồng Cổ Yêu đáng sợ phủ xuống đầu hắn, muốn cắn nuốt hắn, hơn nữa, loại sức mạnh chấn động này còn khiến cho đầu óc hắn run rẩy dữ dội.

Công kích võ đạo ý chí vậy mà lại xông thẳng vào trong đầu.

Mũi tên của Phàm Nhạc phá không bắn ra, vẻ mặt Đoạn Thanh Sơn xanh mét, hắn lùi người lại, nhấc chân giẫm đạp, đuổi về phía đám người Tần Vấn Thiên. Lại thấy tay Tần Vấn Thiên run lên, một luồng lực lượng vô hình đáng sợ trực tiếp phá vỡ sự công kích của bàn chân khổng lồ, xông thẳng vào thân thể của hắn.

- Không đúng, loại võ đạo ý chí này là cảnh giới thứ hai!

Sắc mặt Đoạn Thanh Sơn tái xanh, làm sao có thể, Tần Vấn Thiên mới chỉ là Nguyên Phủ tầng bảy, làm sao có thể lĩnh ngộ võ đạo ý chí cảnh giới thứ hai? Đây cũng chính là cảnh giới nhập môn của Thiên Cương cảnh.

Tốc độ của Vân Mộng Di cực nhanh, nàng cũng lĩnh ngộ phong chi ý chí, hơn nữa còn dùng sức mạnh đóng băng để đối phó với Đoạn Thanh Sơn. Vì vậy nàng nhanh hơn hắn, phủ xuống trước mặt đối phương, một kiếm chém ra, thật giống như giáng xuống từ trên chín tầng trời. Vẻ mặt Đoạn Thanh Sơn cực kỳ khó coi, rất ít người biết đến Vân Mộng Di nàng ở trong Vô Song giới. Thế nhưng một người hoàn toàn vô danh lại mạnh mẽ vượt sức tưởng tượng đến như vậy.

Đoạn Thanh Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, Tinh Hồn lực điên cuồng bộc phát, thật giống như có một đôi bàn chân khổng lồ nghịch hướng dựng lên, đuổi tới khoảng không phía trước.

Thế nhưng hắn lại thấy Tần Vấn Thiên điên cuồng đánh thẳng tới mang theo sát ý vô cùng đáng sợ.

Lúc này Tần Vấn Thiên chỉ có duy nhất một suy nghĩ trong đầu, đó chính là giết Đoạn Thanh Sơn.

Đoạn Thanh Sơn mặt mày lạnh lùng, lại thấy Tần Vấn Thiên giơ tay lên, đánh một chưởng vào hư không. Trong khoảnh khắc ấy, lực lượng phát ra giống như mãnh thú từ thời Hồng Hoang, điên cuồng đánh vào người Đoạn Thanh Sơn, khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn.

Ỷ Thiên kiếm pháp phủ xuống, sắc mặt Đoạn Thanh Sơn trắng bệch như tờ giấy nhưng không có ai giúp được hắn.

- Boong!

Trong hư không cứ như có một chiếc chuông đồng reo vang, chấn động đến cả trái tim hắn. Ngay sau đó thân thể Tần Vấn Thiên đến gần, tròng mắt yêu dị vô cùng, ngay ấn đường tựa như mở ra con mắt thứ ba, càn quét mà qua, hắn tung chưởng ấn về phía trước.

Đoạn Thanh Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ có thể cứng rắn va chạm với Tần Vấn Thiên. Một luồng sức mạnh khôn cùng đánh vào hắn, vượt qua lớp phòng ngự trên người hắn, chấn động cả vào trong cơ thể hắn, đè ép thân thể của hắn, đẩy hắn ngã xuống con sông Sinh Tử ở phía dưới.

Những tiếng ào ào vang lên, là tiếng nước của con sông Sinh Tử kia.

- Không...

Đoạn Thanh Sơn quay đầu lại nhìn thoáng qua, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, bàn tay Tần Vấn Thiên đặt ở trên người hắn, không thèm để ý mà đẩy hắn xuống.

- Ta đã nói rồi, ta sẽ giết ngươi.



Một câu nói lạnh lùng vang lên, Tần Vấn Thiên đánh ra một chưởng nữa, uy lực ngập trời áp xuống, một tiếng ầm vang, Đoạn Thanh Sơn rơi xuống sông Sinh Tử, thân thể hắn cũng bị ăn mòn chỉ trong nháy mắt.

- Không...

Mặt mũi Đoạn Thanh Sơn trở nên rất dữ tợn nhưng chỉ trong phút chốc, thân thể của hắn đã hóa thành một bộ xương trắng sau đó chảy xuôi theo dòng nước.

Đoạn Thanh Sơn đã ngã xuống sông.

Người đứng ở hai bên bờ sông Sinh Tử nhìn bộ xương trắng kia trôi đi theo dòng nước chảy, trong lòng vô cùng chấn động.

Đó là Đoạn Thanh Sơn, người xếp hạng ba mươi sáu trong Thiên Mệnh bảng nhưng lại bị người ta giết chết trên dòng sông Sinh Tử.

Cuộc chiến ở dòng sông Sinh Tử này dù tàn khốc nhưng mới chỉ là vòng kiểm tra đầu tiên sau vòng gióng trống mở màn, Đoạn Thanh Sơn vậy mà lại chết. Chuyện này không khỏi làm cho người ta phải cảm khái về sự tàn khốc của trận đấu Thiên Mệnh bảng, cạnh tranh vô cùng kịch liệt.

Đồng thời lại một lần nữa làm cho mọi người phải chăm chú quan sát người thanh niên tuấn tú và kỳ lạ này.

Người này là ai, bên cạnh hắn có không ít bằng hữu nhưng cũng có rất nhiều cường giả muốn giết hắn.

Hơn nữa, mới chỉ ở vòng gióng trống, hắn đã đột phá, chiếm lấy vị trí số một.

Lúc ấy, mọi người đều cho là chuyện này lại không chứng tỏ điều gì. Suy cho cùng cảnh giới của hắn cũng thấp, bỗng nhiên kế tiếp hắn lại giết Đoạn Thanh Sơn. Mặc dù phải mượn lực của người khác nhưng thực lực của bản thân Tần Vấn Thiên cũng không thể coi thường, nếu không làm sao có thể áp chế được Đoạn Thanh Sơn, ép hắn rơi xuống sông Sinh Tử.

Người của Âu Dương thế gia hiển nhiên là cũng đã trông thấy cảnh tượng này, vẻ mặt bọn họ có phần khó coi.

Đoạn Thanh Sơn tuy là khác họ nhưng hắn cũng là nhân vật đáng kiêu ngạo của Âu Dương thế gia, thế nhưng lại bị Tần Vấn Thiên giết chết.

Trong lòng bọn họ có chút phức tạp, Tần Vấn Thiên từng bước vào Âu Dương thế gia và đã gây ra một trận sóng gió. Khi đó Tần Vấn Thiên còn yếu như vậy nhưng hôm nay hắn lại có năng lực giết chết Đoạn Thanh Sơn, hơn nữa còn có quan hệ rất tốt với Âu Dương Cuồng Sinh.

Về phần Âu Dương Đình, sắc mặt nàng ta đã tái nhợt như tờ giấy, hồn lìa khỏi xác.

Làm sao có thể như thế được, chuyện này sao có thể xảy ra, Đoạn Thanh Sơn đã bị Tần Vấn Thiên giết chết.

Giờ phút này, ánh mắt Âu Dương Đình đỏ ngầu, có phần không biết phải làm sao. Trong đầu vẫn khăng khăng tự nói với mình là không thể nào nhưng sự thật đã bày ra ở trước mắt, nhưng khi nàng tận mắt chứng kiến, nó thật sự quá tàn khốc.

Vì sao lại kết cục như vậy, không phải là kết cục ngược ư, phải là Đoạn Thanh Sơn giết chết Tần Vấn Thiên mới đúng chứ.

Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi nhưng cũng đã làm trễ nãi một ít thời gian, Tần Vấn Thiên lập tức lao về phía trước, ánh mắt lướt qua một vài bóng dáng.

Đám người Trảm Trần, Tư Đồ Phá tự biết không còn thời gian nữa, bọn họ liền ngự không đi về phía trước, không muốn tiếp tục dây dưa thêm.

- Đi mau!

Đám người Tần Vấn Thiên cũng nhanh chóng chạy như điên, phía trước vẫn có người đang chiến đấu, không ngừng có người rơi xuống sông Sinh Tử, rơi xuống rất nhiều người. Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều cảm thấy vô cùng khiếp đảm về mức độ tàn khốc của cuộc tranh đoạt Thiên Mệnh bảng lần này.

Người rơi xuống đều là những thiên tài của một phương.

Nén nhang đã cháy gần hết, đoàn người lục tục đi đến đoạn cuối của con sông Sinh Tử sau đó đi qua cửa thành.

Cuồng phong thổi qua, đám người Tần Vấn Thiên đều đáp xuống, nén nhang đã thấy đáy, bọn họ đều hít sâu một cái, không ngờ cuộc chiến ở sông Sinh Tử lần này lại nguy hiểm như thế nhưng may mắn là bọn họ đều đã vượt qua, không có ai rơi xuống.

- Chúng ta đi thôi!

Đám người Tần Vấn Thiên đi xuyên qua cửa thành, gặp được đám người Trảm Trần, chỉ thấy ánh mắt đoàn người hai bên chạm vào nhau, tất cả đều vô cùng sắc bén, tràn ngập sát ý.

- Coi như các ngươi may mắn!



Trong con ngươi Trảm Trần hiện lên sự lạnh lùng, hắn gằn giọng nói, thế rồi hắn nhìn lướt qua người mặc áo bào đen kia, người này đã mấy lần phá hỏng chuyện tốt của hắn.

Tần Vấn Thiên cũng nhìn về phía người mặc áo bào đen, khẽ gật đầu nói:

- Đa tạ!

Người mặc áo bào đen không tỏ vẻ gì nhưng ánh mắt của hắn lại làm cho người ta cảm giác rất thanh tú. Điều này làm cho Tần Vấn Thiên có phần hoài nghi, người mặc áo bào đen tu luyện ma công này liệu có phải là nữ tử?

Ma công kia rất bá đạo, người tu hành rất dễ bị phản phệ, vô cùng nguy hiểm, nếu như là nữ tử tu hành thì thật sự phải có bao nhiêu lòng kiên trì, bền bỉ kia chứ.

Nhưng mà hắn cũng chỉ thử nghĩ thế thôi, không biết sau Thiên Mệnh bảng có thể biết được thân phận của đối phương hay không, vì sao đối phương lại giúp mình.

Bước qua cửa thành, số người ở lại tiếp tục giảm mạnh, lại có một nửa số người dừng bước tại cuộc chiến trên sông Sinh Tử. Hôm nay mặc dù khoảng không gian này vẫn có rất nhiều người tập trung lại nhưng so với đội hình lúc trước đã cắt giảm không ít. Nhưng kẻ ở lại đều là những nhân vật tinh anh, cứ tiếp tục giảm dần, người ở lại sẽ càng ngày càng mạnh.

Tranh đoạt Thiên Mệnh bảng có đôi khi cũng cần đến vận may, ví dụ như tên Đoạn Thanh Sơn kia, thực lực của hắn vốn đứng ở vị trí ba mươi sáu trong Thiên Mệnh bảng, hiển nhiên là hắn có năng lực tiến lên một lần nữa nhưng mà lại bị giết chết, vận may có hơi kém.

Hơn nữa trong quá trình bước vào trận đấu tranh đoạt Thiên Mệnh bảng, không ít người có ân oán với nhau đã giao chiến vì vậy một số nhân vật có thực lực mạnh cũng đã bị đào thải.

Nhưng tranh đoạt Thiên Mệnh bảng cần phải có những thử thách như thế.

Sóng lớn đào cát mới tìm thấy vàng, có vài người không may mắn có thể sẽ bị đào thải sớm nhưng muốn dựa vào vận may để đi tới cuối cùng thì chắc chắn là không thể nào, họ cần phải dựa vào thực lực.

Giờ phút này, trước mắt mọi người là một không gian bát ngát mênh mông, giống như có từng tòa Điểm tướng đài, tựa như là khu vực duyệt binh.

Đám người Thiên Cơ lão nhân bước chậm ở trên hành lang hư không đi về phía trước, họ vẫn quan sát được tất cả mọi chuyện diễn ra ở phía dưới.

Hai bên trái phải có vô số bóng người xuất hiện, vẫn cứ chật chội như thế, hình như kia đã là những con đường cổ vây bên ngoài hoàng cung, nhưng họ vẫn có thể thấy rõ cảnh tượng trước mắt.

Có lời đồn rằng mặc dù hôm nay Đại Hạ vẫn còn giữ lại rất nhiều cảnh sắc của hoàng triều Đại Hạ cổ nhưng thật ra đã thay đổi rất nhiều. Ví dụ như bên ngoài sông Sinh Tử vốn nên có Thiếu Cổ điện giờ lại không thấy nữa, đã sớm bị hủy diệt, đi qua các bậc thang chỉ còn lại mỗi con sông Sinh Tử.

Về phần cảnh sắc Đại Hạ trong lịch sử như thế nào sẽ không ai thèm nghiên cứu, chỉ cần bọn họ có thể tận mắt xem được trận đấu tranh đoạt Thiên Mệnh bảng là đã thỏa lòng rồi.

- Đây là khu vực luyện binh của hoàng triều Đại Hạ cổ ngày xưa, có cả trăm đài chiến đấu, bước lên sẽ thấy được những cường giả hư ảo có thực lực tương ứng xuất hiện. Người khoác áo giáp màu vàng trở xuống tất cả đều sẽ bị loại. Bây giờ, có thể bắt đầu!

Thiên Cơ lão nhân nhìn về phía mọi người, bình tĩnh lên tiếng.

Lão vừa dứt lời, liền thấy bóng dáng Trần Vương phóng lên, thật giống như một vầng mặt trời chói mắt khi đứng ở ở giữa chiến đài kia. Chiến đài này không lớn nhưng nếu bị đánh ngã xuống thì trận đấu sẽ kết thúc.

Hào quang ảo diệu hiện lên, đối diện Trần Vương xuất hiện một bóng dáng hư ảo, người ấy mặc áo giáp màu đỏ, hơi thở khủng bố, cũng giống như Trần Vương, Nguyên Phủ tầng chín đỉnh phong.

- Đùng!

Chiến sĩ mặc áo giáp này tay cầm trường thương, hung mãnh đánh ra, trong nháy mắt đã lao thẳng về phía Trần Vương.

Ánh mắt Trần Vương chợt lóe lên, trong mắt như có một vầng mặt trời, trong phút chốc như muốn thiêu cháy thân thể đối phương, hắn giơ tay lên tung chưởng. Trong nháy mắt thân thể người chiến sĩ mặc áo giáp kia tỏa ra một ngọn lửa đáng sợ, ngay sau đó tan thành mây khói, hóa thành tia sáng nhập vào trên người Trần Vương, lập tức trên người Trần Vương phủ thêm rồi một lớp áo giáp màu đỏ.

Một lúc sau, hai chiến sĩ đều mặc áo giáp màu cam xuất hiện.

Trần Vương bước chân lên, sức mạnh Đại Nhật Càn Khôn kinh khủng bực nào, chưởng lực đánh ra hai chiến sĩ mặc áo giáp kia đồng thời bị đốt cháy, lập tức chiến giáp trên người Trần Vương hóa thành màu cam.

- Chiến giáp đổi màu tức là không ngừng có chiến sĩ mặc áo giáp mạnh hơn xuất hiện, màu sắc áo giáp của bọn họ phân chia thành bảy màu là đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím. Nếu ngươi có thể xông qua bảy cửa sẽ mặc được áo giáp màu tím, cực kỳ chói mắt ở trong đám đông. Đã từng có người vượt qua được cửa ải thứ bảy, chiến đấu với chiến sĩ mặc áo giáp màu tím ánh kim và khoác lên người áo giáp màu tím ánh kim.

Âu Dương Cuồng Sinh thấp giọng nói, sau khi cửa ải này kết thúc, áo giáp trên người bọn họ cũng đã thể hiện thực lực của bọn họ, chỉ cần xem áo giáp là có thể nhìn ra!
Advertisement
';
Advertisement