Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

Quanh thân Mạc Khuynh Thành giống như được bao phủ bởi một vòng ánh sáng vô hình, mang theo vài phần hơi thở thanh khiết, sở hữu tâm tư linh mẫn, lực cảm giác cũng cực kỳ đáng sợ, nếu không nhất định không có khả năng phát hiện ra nhận thức của Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành, bọn họ dùng tâm để cảm nhận.

Ngay lúc Mạc Khuynh Thành quay đầu, Tần Vấn Thiên cảm thấy đối phương như đang nhìn hắn, trong lòng như có từng dòng nước ấm chảy qua. Nàng vẫn giống như trước, thậm chí đẹp hơn vài phần, trên người gióng như có luồng ánh sáng thanh khiết, chói mắt như vậy. Hơn nữa, nàng trưởng thành hơn một chút, trên khuôn mặt tăng thêm vài phần cố chấp.

Giống như Mạc Khuynh Thành cảm giác được cái gì, lại không nhịn được đáy lòng run lên, giống như nàng có thể cảm nhận được tình cảm ấm áp này, không khỏi thì thào nói nhỏ:

- Vấn Thiên, là ngươi sao?

Giọng nói này dịu dàng như mang theo lưu luyến vô tận, Tần Vấn Thiên hận không thể ngửa mặt lên trời thét lên, là ta, ta đang ở bên ngoài Trần gia.

- Khuynh Thành, sao vậy?

Chỉ thấy một thân ảnh lóe lên, bước vào trong phòng Mạc Khuynh Thành, chính là sư tôn Lạc Hà của Mạc Khuynh Thành. Chỉ thấy nàng nhíu mày, giống như cũng cảm thấy dường như có người đang nhìn trộm, nhưng chỉ trong nháy mắt, Tần Vấn Thiên đã thu hồi nhận thức, tất cả lại trở lại như thường.

Nghi hoặc trong lòng Lạc Hà vừa lóe lên liền biến mất, liền lập tức thả lỏng, chắc là cường giả Trần gia đã để cảm tri đi ngang qua đây, không có chuyện gì lớn.

- Sư tôn.

Mạc Khuynh Thành cảm thấy được cảm tri biến mất, trong lòng có cảm giác như thất vọng mất mát, giống như là đánh mất cái gì vậy.

- Lại nghĩ lung tung rồi, với năng lực của hắn sao cảm tri có thể xâm nhập tới tận đây, hắn có tới thành Khâm Châu hay không còn không thể biết được.

Lạc Hà thản nhiên nói, hắn trong lời nàng chính là nói đến Tần Vấn Thiên.

- Hắn sẽ đến, con cảm giác được.

Mạc Khuynh Thành nghiêm túc nói:

- Hơn nữa hắn sẽ không cách con quá xa.

Không biết đầu óc ngươi nghĩ gì, đã mấy năm rồi, vẫn không thể buông một đoạn tình cảm lưu luyến từ thời niên thiếu. Ngươi muốn nam nhân ưu tú như thế nào chẳng được. Lạc Hà có chút bất đắc dĩ nói.

- Không thể thay thế.

Mạc Khuynh Thành lắc đầu nói, mỗi lần tranh luận với sư tôn của nàng đều không có kết quả.

- Sư tôn, ước định giữa người và con, người còn nhớ không?

Đôi mắt đẹp của Mạc Khuynh Thành nhìn về phía Lạc Hà, có vài phần nghiêm túc, giống như chuyện này rất quan trọng đối với nàng.

- Đương nhiên nhớ kỹ, ngày trước ngươi nhất định muốn ra ngoài tìm hắn, ta không cho phép, thậm chí muốn để hắn biến mất, lúc đó hai người chúng ta đồng ý một ước hẹn, ta đồng ý với ngươi không đối phó với hắn, ngươi cũng đồng ý với ta, không đi tìm hắn mà yên tâm tu hành.

Lạc Hà bình tĩnh nói, nàng không hy vọng bất kỳ kẻ nào quấy rầy đến việc tu hành của Mạc Khuynh Thành.

- Con đồng ý với người trước cuối năm nay sẽ không gặp hắn, mặc dù có thấy cũng xem như người lạ.

Mạc Khuynh Thành lắc đầu nói.

- Ngươi tự tin về hắn như vậy?

Lạc Hà thản nhiên nói:

- Thời gian còn lại không nhiều, thực lực của Trảm Trần đã đủ để hướng tới ba vị trí đầu Thiên Mệnh bảng. Nếu lần này hắn có thể đánh bại Trảm Trần, tranh Thiên Mệnh bảng, ta sẽ đồng ý không quản chuyện của ngươi, còn nếu hắn thất bại thì ngươi phải tiếp tục tu hành cho ta.

- Sư tôn vẫn nhớ là được.

Lúc này Mạc Khuynh Thành mới lộ ra nụ cười, hắn nhất định sẽ làm được, Lạc Hà cho nàng áp lực quá lớn, nàng chỉ có thể dùng ước định này với Lạc Hà, một là để bảo đảm người của điện Đan Vương không tấn công Tần Vấn Thiên, hai là kỳ vọng của nàng đối với Tần Vấn Thiên.

Nếu như Tần Vấn Thiên thất bại, nàng sẽ tình nguyện chờ đợi, chờ đến khi Tần Vấn Thiên có thể giỏi hơn điện Đan Vương, khi đó hắn tới đón nàng, ai có thể ngăn cản.

Hiện tại nguyện vọng duy nhất của nàng chỉ là Tần Vấn Thiên được an toàn.

Ánh mắt Lạc Hà nhìn qua lò luyện đan lơ lửng trong phòng, con ngươi hiện lên vẻ giận dữ nói:

- Ngươi vẫn còn muốn luyện chế cái loại đan dược kia?

- Sư tôn, việc này người không phải lo lắng.

Mạc Khuynh Thành khẽ lắc đầu.



Ngay lúc này, dường như bên ngoài có chút động tĩnh, bóng người Lạc Hà lóe lên, lập tức nhìn xuống dưới, hỏi:

- Kinh Vũ, xảy ra chuyện gì?

Kinh Vũ đáp:

- Sư tôn, hình như phát hiện bên ngoài có kẻ nhìn trộm Trần gia.

- Hả?

Lạc Hà khẽ cau mày, lập tức thân người lơ lửng trên không, ánh mắt xuyên qua khoảng cách xa, rơi ra bên ngoài Trần gia, trong chốc lát, ánh mắt nàng dừng ở đó.

Bên ngoài Trần phủ chỉ thấy có hai phe người đang giằng co, ngoại trừ người của Trần gia thì đối diện chỉ có hai người, hai thanh niên, mà một người trong đó, ánh mắt của nàng ngưng trên người đó.

Thiếu niên ngày đó quả thực đã biến đổi lớn, hơn nữa tia cảm tri vừa rồi thật sự là cảm tri của hắn sao?

Phía sau Lạc Hà, thân ảnh Mạc Khuynh Thành xuất hiện, ánh mắt cũng nhìn về phương xa đó, trong lòng nàng run lên, giống như cảm thấy thời gian dừng lại, ở nơi đó có một ánh mắt xuyên thấu tất cả, dừng lại trên người nàng.

Trong nháy mắt, khoảng cách không gian đã không thể ngăn cản được tâm tư của họ gặp nhau.

Hắn nở nụ cười, cười vô cùng rực rỡ, như ánh mặt trời.

Nàng nở nụ cười, cười vô cùng ngọt ngào, dịu dàng.

Hắn đến gặp nàng.

Nụ cười này giống như làm cho tất cả trở về như xưa, về năm tháng thiếu niên ngây thơ thuần phác.

Thời gian không ngăn trở được tình cảm thuần túy nhất.

Mạc Khuynh Thành muốn bước chân ra, liền nghe Lạc Hà nói:

- Ngươi quên ước định của chúng ta sao.

Tiếng nói của nàng truyền ra, vẻ mặt Mạc Khuynh Thành biến đổi, dừng bước chân lại.

Tần Vấn Thiên nhìn thấy sắc mặt Mạc Khuynh Thành thay đổi, không khỏi lộ ra vẻ kỳ lạ, thầm nghĩ nàng sao vậy?

Vì sao vừa rồi nàng còn cười nhưng trong nháy mắt lại lộ ra vẻ mặt u sầu?

Sau đó Tần Vấn Thiên phát hiện Lạc Hà và Mạc Khuynh Thành biến mất trong tầm mắt, hai người đi xuống, không hề đi tới chỗ hắn.

Trong lòng Tần Vấn Thiên có một chút mất mát lóe lên rồi biến mất, nhưng sau đó hắn lại nở nụ cười, thì thào nói nhỏ:

- Nàng vẫn mạnh khỏe là tốt rồi.

Chứng kiến Mạc Khuynh Thành vẫn xinh đẹp như trước, nhìn thấy nụ cười của nàng vẫn ngọt ngào như cũ, tâm của Tần Vấn Thiên cũng thả lỏng.

- Vãn bối Âu Dương Cuồng Sinh xin chào các vị tiền bối Trần gia.

Lúc này ánh mắt Âu Dương Cuồng Sinh nhìn về những người Trần gia trước mặt, mở miệng cởi mở, mặc dù bị phát hiện lại không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Vẻ mặt người cầm đầu phía đối diện cứng lại, lập tức cười nói:

- Thì ra là người Âu Dương, chỉ là người Âu Dương ở bên ngoài Trần gia làm gì vậy, nếu muốn bái phỏng thì sao không thông báo một tiếng.

- Vốn muốn bái phỏng nhưng không ngờ bằng hữu của ta gặp được cố nhân, làm trễ nãi một lát.

Âu Dương Cuồng Sinh mỉm cười nói.

Ồ, cố nhân của bằng hữu ngươi ở trong Trần gia ta sao?

Người trung niên kia nhìn về phía Tần Vấn Thiên bên cạnh Âu Dương Cuồng Sinh.

- Không dối gạt các vị tiền bối, người từng là nữ nhân của bằng hữu ta tên là Mạc Khuynh Thành, bây giờ đang ở trong Trần gia.

Âu Dương Cuồng Sinh vừa cười vừa nói, làm cho Tần Vấn Thiên ở bên không nói được lời nào, người này thật không sợ chuốc phiền phức.

Quả nhiên vẻ mặt người Trần gia khẽ biến, người trung niên kia tùy ý nói:

- Nếu đúng là như vậy vì sao Mạc Khuynh Thành không đi ra, người Âu Dương gia không nên nói đùa.



- Có tin hay không tùy ý tiền bối, có một chuyện khác, sở dĩ hôm nay ta đến bái phỏng là phụng mệnh nhị thúc ta, mang đến một câu nói, Âu Dương thế gia ta vẫn ái mộ uy lực tâm pháp Đại Nhật Càn Khôn của Trần gia, nếu có cơ hội, nhất định phải giao lưu một phen. Không biết lần này có cơ hội hay không, để đệ tử trẻ tuổi của hai bên tiếp xúc một chút.

Âu Dương Cuồng Sinh sơ lược việc vừa rồi, trong nháy mắt đã di chuyển trọng tâm câu chuyện, cái này đâu phải ý nhị thúc hắn, rõ ràng là hắn tự chủ.

Nhưng hôm nay nhìn trộm bị người ta phát hiện, rất cần một lý do, lời nói của hắn tuy khách khí nhưng có ý khiêu chiến trong đó. Mong rằng đối phương sẽ bỏ qua chuyện vừa rồi, càng không thể dùng chuyện vừa rồi để làm khó bọn họ.

- Ha ha.

Vẻ mặt người trung niên kia khẽ biến, lập tức cười hờ hững:

- Nếu Âu Dương huynh muốn mở mang hiểu biết, làm phiền Âu Dương chất tử ngươi giúp ta chuyển lời, khi ta sắp xếp xong sẽ sai người thông báo, mong rằng lúc đó Âu Dương thế gia không lỡ hẹn.

- Đó là đương nhiên, lời đã đưa tới, vãn bối xin cáo từ trước.

Âu Dương Cuồng Sinh khẽ khom người, lập tức nháy mắt ra hiệu với Tần Vấn Thiên, hai người chậm rãi rời đi.

Trần gia nhìn hai người Âu Dương Cuồng Sinh rời đi, không khỏi hừ lạnh một tiếng, muốn xem thử tâm pháp Đại Nhật Càn Khôn Trần gia, như vậy cứ tác thành cho bọn họ thôi.

Hắn muốn xem một chút, thanh niên Âu Dương thế gia lần này có những nhân vật nào.

Lúc này ở trong Trần gia, một bóng người chậm rãi bước ra nhanh như tia chớp, giống như một ánh sáng vàng đuổi theo hướng Tần Vấn Thiên cùng với Âu Dương Cuồng Sinh rời đi.

- Trảm Trần?

Người Trần gia lộ vẻ kinh ngạc, Trảm Trần đuổi theo là sao?

Tần Vấn Thiên và Âu Dương Cuồng Sinh nhanh chóng phát hiện phía sau có người đuổi theo, không khỏi dừng lại trên không, bỗng nhiên nhìn thấy Trảm Trần, vẻ mặt Tần Vấn Thiên trầm xuống.

Trảm Trần hôm nay trong mắt hiện ra ánh vàng đáng sợ, trên người giống như có thêm ánh sáng vàng kim, lộ ra khí thế đáng sợ.

- Trảm Trần, xem ra ngươi thực sự tu Kim Hình cổ quyển.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, Trảm Trần lúc này có mấy phần giống với chiến sĩ giáp vàng trước kia.

- Ngươi giữ không được, đương nhiên ta sẽ tu hành.

Trong mắt Trảm Trần giống như có ánh sáng đáng sợ, xuyên qua, đâm thẳng vào Tần Vấn Thiên:

- Ngày trước ngươi bôi nhọ thanh danh của ta, lại chỉ hươu bảo ngựa, nói sát thủ là ta, ngậm máu phun người, không giết ngươi thì danh tiếng của Trảm Trần ta còn để ở đâu.

Tiếng nói phát ra, Trảm Trần tiến lên từng bước, mỗi bước đi trong không trung như có khí thế khinh khủng áp bách Tần Vấn Thiên và Âu Dương Cuồng Sinh.

- Ý chí Kim cảnh giới đầu đại viên mãn, ý chí kiếm chi cảnh giới đầu đại viên mãn.

Vẻ mặt Âu Dương Cuồng Sinh càng nghiêm trọng, thật lâu trước đây, Trảm Trần đứng thứ mười một trên Thiên Mệnh bảng, bây giờ thực lực phát ra càng cường đại, vừa rồi giống như tu hành một loại công pháp lợi hại khác, sợ rằng càng thêm khủng bố.

- Chúng ta đi.

Âu Dương Cuồng Sinh nói với Tần Vấn Thiên.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, lập tức gật đầu, bóng dáng hai người phá không, nhanh chóng rời đi.

Trảm Trần tu hành Thiên Tôn công pháp, cho người ta một cảm giác yêu dị kinh khủng và cảm giác uy hiếp mạnh mẽ.

Sao Trảm Trần có thể bỏ qua Tần Vấn Thiên, thân người ngự kiếm phi hành như gió, giống như một tia chớp màu vàng.

Ba bóng người lao vút trên không trung.

Đúng lúc bọn họ đi qua đỉnh một kiến trúc, trong lúc đó, trong hư không có một bóng người hạ xuống, một tiếng nổ ầm vang lên, cả tòa kiến trúc đều bị chấn động.

- Hả?

Sắc mặt mấy người Trảm Trần, Tần Vấn Thiên đều khựng lại, Tần Vấn Thiên quay đầu lại nhìn liền thấy một bóng đen vô cùng thần bí, toàn thân bao phủ bởi hắc bào. Thân hình lộ ra thon gầy nhưng lại làm người ta cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt.

Trên người của hắn giống như tràn ngập một luồng ma uy khủng khiếp, lấy hắn làm trung tâm, dường như không khí quanh thân đều hóa thành hắc ám.

Thân hình Trảm Trần dừng lại, nhìn về phía trước, một đôi mắt lạnh như băng theo dõi hắn. Cặp mắt kia là ma đồng, giống như đến từ Cửu U luyện ngục, vô cùng khủng khiếp, khiến người ta cảm thấy toàn thân phát lạnh.

- Ma công!

Sắc mặt Trảm Trần nghiêm trọng, đây là công pháp cấm kỵ, dường như không có thế lực nào tu ma ở Đại Hạ, là ai tu hành ma công!
Advertisement
';
Advertisement