Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

Khi Tần Vấn Thiên rời khỏi nước Sở, thế cục nước Sở đã định, Sở Vô Vi thống trị, hóa giải ân oán của các phe, trợ giúp xây dựng lại học viện Đế Tinh, nước Sở nghênh đón thời kỳ dưỡng bệnh sau chiến tranh.

Tuy bố cục thế lực của các đại gia tộc có thay đổi nhưng cũng chỉ thay đổi hưng suy, đó là sự tất yếu của lịch sử.

Nhược Hoan cũng biết đã không cần thiết ở lại nước Sở, liền một mình du ngoạn đại lục, đi một đường về phía tây. Nàng từng đi qua rất nhiều quốc gia, còn từng đi thành Thanh Châu trong chín châu thành, biết bố cục nước Sở quá nhỏ, thực lực bản thân quá yếu.

Hơn nữa nàng có sức quyến rũ trời sinh, dễ dàng bị người ta thèm muốn, thèm nhỏ dãi mỹ mạo của nàng, nhiều lần gặp phải hiểm cảnh, may mà bản thân nàng vốn là người vô cùng thông minh, lượn qua giữa các loại nhân vật, cuối cùng cũng có thể bảo vệ được bản thân, nhưng cũng biết tầm quan trọng của thực lực và bối cảnh mạnh mẽ.

Nàng muốn gia nhập thế lực tông môn lớn, bởi vì mấy năm qua, nàng đã trải qua rất nhiều chuyện. Tuy thiên phú nàng không kém nhưng cũng chưa mạnh đến mức chói mắt, chỉ có gia nhập thế lực lớn mới có thể bảo vệ bản thân tốt hơn.

Sau khi tới thành Khâm Châu, lại quen biết một số người, liền kết bạn đi cùng. Tuy giọng điệu những người này nói khoác chiếm đa số nhưng nàng vẫn đi chung với bọn họ, giả vờ ân cần, như thế cũng là một loại thủ đoạn chăm sóc bản thân. So với đi một mình, ít nhất an toàn hơn rất nhiều, đối với việc đối phương nói quen biết người điện Đan Vương, nàng cũng chỉ nghe một chút mà thôi, tuy muốn gia nhập thế lực lớn nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ gia nhập điện Đan Vương.

Nhưng có lẽ Nhược Hoan sẽ không ngờ được, lời đối phương nói lại là nửa thật nửa giả, quen biết Kinh Vũ, còn là đệ tử của Lạc Hà điện Đan Vương, còn từng hộ tống Lạc Hà tới nước Sở, đón Mạc Khuynh Thành rời đi.

Đương nhiên, điều khiến Nhược Hoan ngạc nhiên lẫn vui mừng nhất là nàng lại gặp Tần Vấn Thiên ở trong tửu lầu này. Khí chất tiểu gia hỏa này hôm nay đã khác biệt rồi. Nhược Hoan nhớ mang máng, lúc trước hộ tống sư phụ Mạc Thương tới thành Thiên Ung, lần đầu tiên gặp được tình cảnh Tần Vấn Thiên chạy trốn.

Lúc này, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều lộ ra nụ cười ấm áp, tha hương gặp bạn cũ còn xinh đẹp, huống chi, quan hệ hai người đã sớm thân mật như tỷ đệ, cách xa lâu ngày gặp lại, trong lòng có ấm áp, có cảm động.

Gặp lại thật sự quá tuyệt vời.

Phàm Nhạc cũng chú ý tới sự khác thường của Tần Vấn Thiên, ánh mắt nhìn qua, lập tức ánh mắt hắn sáng lên, thế mà lại gặp Nhược Hoan sư tỷ ở đây.

- Kinh Vũ, ngươi đến rồi.

Lúc này, thanh niên cùng bàn Nhược Hoan đứng dậy, nhìn về phía chỗ cầu thang, chỉ thấy một thanh niên bước chậm rãi tới. Việc này làm cho Nhược Hoan mỉm cười hiểu ý, mắt đẹp của Nhược Hoan lóe lên, lộ ra một chút giảo hoạt, đám người này thật sự tìm người giả mạo người của điện Đan Vương ư?

Nghĩ đến đây, nàng nhìn Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc làm ra một động tác tay chớ có lên tiếng, sau đó chớp mắt, khẽ cười nhăn mày làm cho người ta vui mắt vui lòng.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn lướt qua chỗ cầu thang, hắn cũng đã thấy Kinh Vũ, không khỏi lộ ra một chút thần thái khác thường, Kinh Vũ đã đến, như vậy chắc hẳn người của điện Đan Vương cũng không cách đây quá xa.

Khuynh Thành có thể ở gần đây!

Nghĩ đến đây Tần Vấn Thiên phối hợp với động tác của Nhược Hoan, lặng lẽ không lên tiếng, quay đầu uống rượu, giống như cái gì cũng chưa nhìn thấy.

Kinh Vũ đi theo một người thanh niên tới, thanh niên này mặc hoa phục, vô cùng tuấn lãng, anh khí bức người, khoảnh khắc Nhược Hoan nhìn thấy hai người này, không khỏi lộ ra một chút khác lạ. Khí chất hai người này phi phàm, cũng không giống bọn lừa đảo, hình như có nội tình, loại khí chất để lộ bên ngoài hoàn toàn tự nhiên, không ngụy trang được.

Kinh Vũ mặc áo trắng, khí chất còn hơi kém một ít, hai đầu lông mày mang theo nét u sầu, giống như có tâm sự, còn thanh niên bên cạnh hắn thì tinh thần long hổ, thần thái tươi tắn.

Thanh niên này chính là người của Trần gia.

Thành Khâm Châu, Trần gia chính là một thế gia cổ xưa của hoàng triều Đại Hạ, cùng tồn tại với hoàng triều Đại Hạ cổ.

Thậm chí có lời đồn, lúc trước, chín đại công tộc diệt hoàng triều Đại Hạ có một tộc chính là Trần tộc, một trong chín đại tộc ngày xưa mà hoàng triều Đại Hạ cổ dựa vào nhất.

Sau khi hoàng triều Đại Hạ bị diệt, Trần gia đứng chủ ở thành Khâm Châu, mở ra Trần gia mới.



Chín châu thành hoàng triều Đại Hạ, ba mươi sáu thế lực lớn cấp bá chủ, nếu đi xếp hạng, Trần gia, tuyệt đối không có vấn đề khi xếp ở ba hạng đầu.

Công pháp Trần gia tu hành có khả năng mượn lực mặt trời, xoay chuyển càn khôn.

Tâm pháp Đại Nhật Càn Khôn nghe đồn chính là tuyệt học của hoàng triều Đại Hạ cổ, uy lực vô tận, người tu hành sinh ra Đại Nhật Càn Khôn, có được khả năng đốt trời đun biển, tự sinh huyết mạch đại nhật, lúc công pháp nở rộ, người tới gần sẽ chết.

Có thể tưởng tượng, công pháp này cuồng mãnh bá đạo cỡ nào, hoàng triều Đại Hạ cũng khó có thể tìm ra mấy bộ công pháp có thể chống lại.

Đan Vương điện và Trần gia quan hệ có chút sâu xa, sau khi vào thành Khâm Châu, Trần gia tự mình đón chào người của điện Đan Vương và gia tộc Hoa thị vào Trần gia nghỉ tạm.

Trần Nhiên lúc nhìn thấy Mạc Khuynh Thành nhất thời kinh động như gặp được thần tiên, lại thêm các đại thế lực cấp độ bá chủ đối với đệ tử Mạc Khuynh Thành của Lạc Hà này, đã nghe đồn rất nhiều, càng khiến cho Trần Nhiên rục rịch, có ý theo đuổi. Nhưng hắn cũng biết đối thủ cạnh tranh rất nhiều, đối thủ cạnh tranh mạnh nhất chính là Hoa Thái Hư và Trảm Trần, nhưng mà hắn nghe nói Mạc Khuynh Thành đều không có chút ý gì với Hoa Thái Hư và Trảm Trần, tâm tư càng thêm sinh động, thế là liền tìm tới đệ tử Kinh Vũ của Lạc Hà, muốn làm quen.

Nếu không, với thân phận của Trần Nhiên, hắn sẽ khinh thường việc đi cùng với Kinh Vũ, dù sao trong các đệ tử của Lạc Hà, thiên phú Kinh Vũ khá bình thường, cũng không được Lạc Hà coi trọng.

Trong lòng Trần Nhiên hắn có lửa nóng, nhưng Kinh Vũ lại đầy bụng tâm sự, bây giờ hắn luyện đan tu hành đều bị trì trệ không tiến, sư tôn đã vô cùng thất vọng về hắn, nguyên nhân trong đó hắn cũng hiểu ra, bởi vì Mạc Khuynh Thành.

Hắn khổ sở yêu Mạc Khuynh Thành, lại chỉ có thể vụng trộm ngước nhìn, thậm chí ngay cả thổ lộ cũng không dám. Bây giờ càng có nhiều nhân vật thiên tài vờn quanh Mạc Khuynh Thành, có lòng mơ ước với Mạc Khuynh Thành, thậm chí tìm đến hắn để giật dây, hắn lại có nỗi khổ không thể nói, nghĩ tới đó, tâm tình Kinh Vũ càng tồi tệ, mấy ngày nay đến thành Khâm Châu, mỗi đêm hắn đề tìm say, hôm qua lúc say rượu thì gặp huynh đệ Kinh Phong trong tộc.

Đi đến trước bàn rượu, Kinh Phong chào hỏi hắn, hắn cũng chỉ tùy ý gật đầu.

- Kinh Vũ, đây là Nhược Hoan, Dương Hà, các nàng đều muốn vào điện Đan Vương tu hành, ngươi xem có biện pháp gì không?

Huynh đệ Kinh Phong nháy mắt với Kinh Vũ, Kinh Vũ cười lạnh lùng trong lòng, Kinh Phong này thật sự là tên công tử đàng điếm, không tu hành cho tốt, cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, hôm nay lại muốn lợi dụng mình để giúp hắn đùa bỡn nữ tử, cũng thật buồn cười.

Ánh mắt Kinh Vũ tùy ý nhìn lướt qua, nữ tử bên cạnh Kinh Phong liền bị hắn xem nhẹ, ngược lại Dương Hà này có vài phần tư sắc, đang quăng đôi mắt quyến rũ ra với hắn, quần áo hở hang, dáng người gợi cảm, nữ tử như vậy ở trong mắt hắn thì có chút trần tục, cũng chỉ có Kinh Phong mới nhìn trúng.

Vì thường xuyên nhìn trộm Mạc Khuynh Thành, hôm nay, có mấy người có thể lọt được vào mắt Kinh Vũ.

Nhưng lúc Kinh Vũ nhìn về phía Nhược Hoan, mắt lại sáng ngời, chỉ thấy Nhược Hoan giống như mị hoặc trời sinh, cho người ta một loại hấp dẫn mãnh liệt, phong thái đầy cảm xúc, dáng người nóng bỏng hiển lộ rõ qua hơi thở nữ nhân. Tuy ăn mặc không quá bắt mắt, càng không hở hang như Dương Hà nhưng so với Dương Hà, Nhược Hoan càng nhóm lên ngọn lửa lòng với người ta hơn.

- Mỹ nhân như vậy, nếu có thể phong lưu một đêm, sao không phải là một chuyện vui vẻ.

Kinh Vũ nhìn gương mặt diễm lệ kia, trong lòng cháy lên ngọn lửa tình.

Trần Nhiên là nhân vật nào, hắn thấy ánh mắt những người này lập tức hiểu rõ bảy tám phần của câu chuyện, nhất thời cười lạnh nhạt trong lòng. Hắn cũng biết Kinh Vũ có ý thầm mến đối với Mạc Khuynh Thành nên cả ngày mang mặt u sầu, lúc tiếp đãi hắn cũng chỉ có vài phần lấy lệ.

- Nữ tử này cũng rất xinh đẹp, nếu không phải gặp được Mạc Khuynh Thành chỉ sợ ta cũng muốn chơi cùng nàng ấy một chút, nhưng Kinh Vũ đã nhìn trúng, ta sẽ thành toàn cho hắn, để hắn sớm hết hi vọng đối với Mạc Khuynh Thành và giúp ta.

Trần Nhiên có ý tưởng trong lòng, liền cười nói:

- Kinh Vũ huynh chính là đệ tử của tiền bối Lạc Hà điện Đan Vương, muốn dẫn người vào điện Đan Vương tuy phải tốn chút công phu nhưng sẽ không quá khó khăn, chỉ là, cớ gì hắn lại đi giúp người không quen biết.

Kinh Vũ khẽ uống một ngụm rượu, lời Trần Nhiên nói cũng hợp ý hắn.

- Trên người ta có vài bảo vật, nguyện dâng lên toàn bộ.

Dương Hà vốn có chút hoài nghi với lời Kinh Phong nói, nhưng sau khi thấy khí chất của Trần Nhiên và Kinh Vũ, trong lòng hết hoài nghi, đây là một cơ hội cực tốt.



- Kinh Vũ huynh chính là đệ tử điện Đan Vương, muốn “vật” của ngươi làm gì?

Trần Nhiên nhìn lướt qua thân thể Dương Hà, sao Dương Hà có thể không hiểu ý Trần Nhiên, nhìn Kinh Vũ một cái. Mấy người này đều mang khí chất phi phàm, nếu có thể vào điện Đan Vương, dù theo người nào trong đó cũng không thiệt.

- Chỉ cần thứ ta có thể cho, đều không có vấn đề.

Dương Hà xấu hổ nói, hơi cúi đầu, ý của nàng ta đã vô cùng rõ ràng, nhưng giờ phút này Trần Nhiên lại chuyển ánh mắt qua, nhìn về phía Nhược Hoan, hiển nhiên, ý hắn không ở trên người Dương Hà. Tình huống này khiến nụ cười trên mặt Dương Hà cứng đờ, rất khó coi.

Sao Nhược Hoan lại không hiểu tình hình lúc này, trong lòng buồn bực, nàng vốn tưởng Kinh Phong chỉ biết tìm tên lừa đảo tới, lại không ngờ, hình như đối phương là người không bình thường, ánh mắt Trần Nhiên này đã cho nàng áp lực không nhỏ.

Tốt xấu những người này cũng là người có thế lực lớn nhưng lại không khác gì với người trên phố phường, ở ngoài làm việc xấu xa như vậy, trong hai năm qua Nhược Hoan đã sớm không thấy lạ nữa. Nhân tính cũng không chia tôn ti, thân phận những người này tôn quý, bởi vậy, tầm mắt bọn họ cao một chút, đều không có hứng thú gì đối với Dương Hà xinh đẹp gợi cảm mà đánh tâm tư lên người nàng.

- Ta tự thấy thiên phú bản thân không đủ, không đủ bước vào điện Đan Vương.

Nhược Hoan mỉm cười đáp lại, tuy trong lòng chán ghét nhưng cũng sẽ không tùy tiện trở mặt, nàng đi lại bên ngoài đã cẩn thận hơn so với trước kia rất nhiều.

- Không sao, chỉ cần ngươi chịu trả giá một chút, ta dám đảm bảo, ngươi có thể bước vào một thế lực cấp bá chủ.

Trần Nhiên hạ thấp giọng nói, dù sao chuyện như vậy cũng không phải vẻ vang gì cả, nếu bị người ta nhìn ra thân phận sẽ ảnh hưởng không tốt đối với hắn.

Về phần ám chỉ của hắn, đã cực kỳ rõ ràng, là người đều có thể nghe ra được.

Tần Vấn Thiên luôn luôn chú ý tình hình bên kia, nhìn thấy Kinh Vũ và Trần Nhiên xuất hiện, hắn biết sư tỷ muốn đùa cợt đối phương, lúc nghe được lời Trần Nhiên nói, càng cười lạnh nhạt trong lòng.

- Xin lỗi, ta có việc, tạm không hầu được.

Nhược Hoan đứng dậy, vẫn mỉm cười, rất khách sáo.

Trần Nhiên hơi nheo mắt lại, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng nóng bỏng, hắn thấy Nhược Hoan xoay người, lạnh lùng nói:

- Ngươi nên ngồi xuống thì tốt hơn.

- Nhược Hoan, ngồi xuống.

Kinh Phong cũng mở miệng nói, sắc mặt biến đổi. Trần Nhiên này hiển nhiên không phải dạng người dễ trêu, huống hồ Kinh Vũ hình như có chút ý với Nhược Hoan rồi.

Vẻ mặt Nhược Hoan hơi tái đi nhưng nàng lại thấy ở phía trước, Tần Vấn Thiên đứng dậy nhìn nàng mỉm cười, Nhược Hoan cũng cười, nhấc chân đi về phía Tần Vấn Thiên.

- Ngươi đi một bước thử xem.

Tâm tình Kinh Vũ vốn đã không tốt, chỉ có thể vụng trộm thầm mến Mạc Khuynh Thành, bây giờ một nữ nhân không có bối cảnh cũng dám ra vẻ với hắn, cái này giống như đâm trúng nỗi đau của hắn, không khỏi lạnh lùng nói.

- Tỷ, không cần để ý đến tên phế vật kia.

Tần Vấn Thiên mỉm cười đi về phía Nhược Hoan, nghe thấy lời Tần Vấn Thiên, Nhược Hoan cười càng vui hơn. Khi ở nước Sở nàng đã biết Tần Vấn Thiên làm việc cẩn thận, lúc này dám nói như thế, hiển nhiên là không sợ Kinh Vũ, vả lại, nàng cũng chú ý tới bàn người chỗ Tần Vấn Thiên, ngoại trừ Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc, đám Âu Dương Cuồng Sinh có ai không có khí chất bất phàm!
Advertisement
';
Advertisement