Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

Tần Vấn Thiên ném trường thương thần binh đi mà không hề do dự. Hắn cầm trường thương trong tay gây quá nhiều sự chú ý. Người đuổi giết hắn chỉ cần hỏi người đi đường là có thể lần theo dấu vết của hắn một cách dễ dàng.

Tần Vấn Thiên sẽ không trông vào may mắn chỉ vì đã giết được một cường giả Luân Mạch cảnh. Đó chỉ là một người tu luyện nguyên lực thiên địa đến Luân Mạch cảnh, lực lượng còn chưa đủ mạnh mà thôi. Nếu như chạm trán với người mạnh hơn, ắt rằng hắn không thể đánh lại đối phương được, dù có trường thương tăng cường sức mạnh vẫn chết trận như thường. Ở thời điểm này, hắn biết rõ mình nên giữ hay nên bỏ.

Sau khi ném trường thương, Tần Vấn Thiên đi ngang qua cửa hàng, mua một chiếc áo choàng khoác lên che đi quần áo đang mặc trên người. Hắn đi lòng vòng trong khu phố, thi thoảng lại thấy người đuổi giết mình đang ngó đông ngó tây. Thế nhưng chỉ cần hắn xoay người đi vào trong một ngõ nhỏ nào đó thì sẽ khó mà bị người khác phát hiện.

Song việc khiến cho Tần Vấn Thiên cảm thấy rùng mình là, hắn phát hiện ra khu vực này cơ hồ đã bị phong tỏa kín bưng. Càng ngày càng nhiều người của Bạch gia và Diệp gia tụ tập về đây, bịt chặt các lỗ hổng lớn. Mấy lần hắn định ra ngoài đều phải lặng lẽ lùi về, muốn rời khỏi đây khó như lên trời vậy.

- Chúng tìm người dẫn đường bịt kín các lối ra, đồng thời đưa người thâm nhập vào tìm kiếm ở khu vực này. Cứ thế này thì sớm muộn gì mình cũng bị tìm ra.

Tần Vấn Thiên đang dựa vào một bức tường và thưởng thức món đồ hình ngôi sao Hắc Bá đưa cho, có vẻ nhàn nhã lắm. Tuy hắn không biết trong đó có cái gì, thế nhưng chắc chắn Hắc Bá sẽ không cho hắn một thứ vô dụng.

Đúng vào lúc này, có tiếng bước chân từ từ tới gần. Tần Vấn Thiên căng thẳng trong lòng, đảo mắt liếc qua thì thấy một người đang chậm rãi đi về phía hắn. Vì Tần Vấn Thiên vẫn luôn cúi đầu, thế nên kẻ kia hô to với vẻ hoài nghi:

- Ngẩng đầu lên.

Tần Vấn Thiên không ngẩng đầu lên, đối phương từ từ tiếp cận hắn. Cả người hắn căng lên, lực lượng trong cơ thể lại hội tụ một lần nữa.

Tần Vấn Thiên ngẩng phắt đầu lên, đang chuẩn bị ra tay thì bỗng nghe thấy một tiếng “phập”, cổ của kẻ kia đã bị một thanh trường thương xuyên thủng. Từ mảnh sân nhỏ gần đó có một người bước ra.

- Nhị thúc.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên đột nhiên ngưng lại, người này chính là Tần Hà. Hắn không biết rằng Tần Hà nhìn thấy hắn đi vào đây nên cũng đuổi theo ngay sát đằng sau.

- Phải sống.

Tần Hà chỉ nói hai chữ ấy rồi lập tức rảo bước đi ra ngoài ngõ nhỏ. Ông khoác trường bào giống hệt Tần Vấn Thiên, đầu hơi cúi xuống đội thêm nón trùm, tay cầm trường thương nổi bật. Cứ như thế, chỉ cần không nhìn thấy mặt thì ông và Tần Vấn Thiên cơ hồ không khác gì nhau. Chiếc trường bào khoác trên người lại càng dễ khiến kẻ khác xem nhẹ chênh lệch về dáng người của hai chú cháu.

- Nhị thúc.

Tần Vấn Thiên nhìn thấy cách ăn mặc ấy thì đột nhiên nhận ra đối phương muốn làm gì. Hắn gọi nhỏ một tiếng, thế nhưng bên ngoài đã vang lên tiếng va chạm, hẳn là Tần Hà đã xô đổ cái gì đó để thu hút sự chú ý về mình.

- Tìm thấy rồi!

- Ở đây!

Tiếng kinh hô truyền tới làm cho đáy lòng của Tần Vấn Thiên cũng chấn động theo.

- Phải sống!



Tần Vấn Thiên nghĩ đến câu nói của Tần Hà ban nãy, câu nói chỉ có vỏn vẹn hai chữ, chẳng có nửa lời dư thừa, trong đầu hắn nhớ lại rất nhiều chuyện cũ. Trước kia, Tần Hà lúc nào cũng lạnh lùng với hắn, trước kia, Tần Hà thậm chí còn từng muốn trục xuất ra khỏi Tần phủ, thế mà giờ đây trong thời khắc sống chết này, ông lại chẳng hề do dự thế thân hắn bước ra ngoài, chỉ để lại cho hắn một bóng dáng sừng sững như thép.

Hắn lại nghĩ tới gương mặt xảo trá của Bạch Thanh Tùng. Có một vài người ra vẻ tao nhã đạo mạo, thế nhưng rành rành là kẻ ti bỉ tiểu nhân. Có một vài người nhìn thì có vẻ lạnh lùng, nhưng lại chẳng thể nào giấu nổi khí thế thiết huyết hào hùng từ trong xương tủy.

Nam nhi Tần phủ, chỉ đổ máu chứ không đổ lệ.

- Nhất định phải sống!

Tần Vấn Thiên siết chặt hai đấm, trong lòng chỉ có duy nhất một ý niệm này, phải sống!

Hắn xoay người lại, đi về một phương trái ngược với Tần Hà. Tần Hà đặt chính mình vào nguy hiểm trùng trùng, có thể sẽ một đi không trở lại, chỉ để tranh thủ cho hắn một cơ hội chạy trốn tuyệt hảo này đây. Cho dù không vì chính mình mà là vì Tần Hà, hắn cũng nhất định phải chạy thoát.

Tần Vấn Thiên chạy càng lúc càng nhanh. Tần Hà tạo ra động tĩnh lớn như thế ắt sẽ thu hút truy binh tới bao vây ông, thế nhưng một khi thân phận của ông bại lộ thì đám truy binh ấy sẽ phản ứng lại ngay. Hắn buộc phải tận dụng chút ít thời gian này để rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Lửa giận ngùn ngụt trong lòng hòa cùng ý niệm trốn chạy kết thành sức mạnh, Tần Vấn Thiên tăng tốc chạy xuyên qua từng con hẻm con. Chẳng bao lâu sau hắn đi tới một lỗ hổng, quả nhiên không có người canh gác. Tần Vấn Thiên xông ra bên ngoài chẳng chút do dự rồi mau chóng rời đi theo một con đường lớn, bên cạnh hắn là một bức tường cao. Bức tường ấy ngăn cách hoàn toàn đường phố bên trong với đường lớn bên ngoài.

Lúc này, có một bóng người mạnh mẽ linh hoạt đột nhiên nhảy vọt lên bức tường trước mặt Tần Vấn Thiên. Ấy là một cô gái khoảng mười tám tuổi, mặc trên người bộ trang phục bó sát phác họa ra những đường cong hoàn mỹ, tóc đen sóng vai theo gió tung bay. Khi nhìn thấy Tần Vấn Thiên, đôi mắt của cô như sáng ngời lên. Cô đặt tay lên miệng huýt vang tiếng sáo, khuôn mặt nở nụ cười mê hoặc.

Bạn đ.ang đọc truyện. tại iRE.AD.vn.

Tần Vấn Thiên không quen biết người con gái xinh đẹp và quyến rũ này, thế nhưng nhìn ánh mắt đối phương thì rõ ràng là cô có nhận ra hắn. Vì cô không thể hiện địch ý cho nên Tần Vấn Thiên vẫn tiếp tục chạy đi.

Tần Vấn Thiên nhanh chóng phát hiện ra cô gái này di chuyển song song với hắn. Chỉ khác là cô ở trên tường cao, hắn chạy dưới đất bằng.

- Ha ha, tìm được người rồi sao?

Tiếng nói sang sảng vang lên, Tần Vấn Thiên nhìn lên thì thấy một người nữa vừa nhảy lên tường cao rồi cũng nhìn về phía hắn.

- Bổn tiểu thư xuất mã thì đương nhiên là không có vấn đề rồi.

Cô gái kia nở nụ cười. Hai người cũng không trao đổi gì với Tần Vấn Thiên mà chỉ đi theo hắn, làm cho hắn mắng thầm trong lòng, bên kia tường chính là đường phố, động tác của hai người này chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người, cứ thế này thì sớm muộn gì cũng bại lộ mất thôi.

Tần Vấn Thiên đẩy nhanh tốc độ chạy hết con đường lớn này rồi rẽ vào một đường khác, chuẩn bị tới công hội Tinh Hà, có lẽ nơi đó sẽ có chỗ cho hắn tạm lánh.

Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, bụi đất phía trước cuộn mù mịt, Tần Vấn Thiên nhìn thấy một đoàn kị sĩ phi ngựa thốc tới, người cầm đầu chính là Diệp Mặc.

Hai bên trái phải cũng có không ít người xuất hiện làm cho sắc mặt của Tần Vấn Thiên trắng bệch ra. Lộ rồi, lần này thì hắn có chạy đằng trời.

- Bắt sống.

Diệp Mặc nói một tiếng lạnh nhạt, sát ý trong mắt lộ ra trần trụi. Sau câu nói của hắn, có hai người tấn công về phía Tần Vấn Thiên như chớp giật, tốc độ đáng sợ khiến cho hắn kinh hãi trong lòng. Đây tuyệt đối là người ở Luân Mạch cảnh mà hắn không thể nào chống đỡ.



Đúng vào lúc này, Tần Vấn Thiên lại thấy có một cơn cuồng phong ào tới từ sau lưng mình. Hắn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một bóng người xông lên từ đằng sau. Người ấy bước từng bước thật dài hướng về hai kẻ đang lao về phía hắn.

Mặt đất run lên bần bật, mỗi một bước mà người mới tới giẫm xuống đều để lại một dấu chân sâu hoắm làm rung động nhân tâm.

Phập!

Một tiếng “phập” nhỏ vang lên. Không gian như ngưng đọng lại. Tần Vấn Thiên nhìn thấy đôi tay của người thần bí nọ đâm thẳng vào tim hai kẻ đối diện chẳng khác gì hai mũi dao nhọn. Người ấy hơi dồn lực xuống tay, hai cường giả Diệp gia bị giết chết ngắc mềm oặt ngã xuống.

- Mạnh quá.

Thần sắc của Tần Vấn Thiên thay đổi. Hắn phát hiện ra người ra tay giết chết hai cường giả Diệp gia chính là người vừa đi trên tường cao ban nãy. Quả nhiên, đúng vào lúc này thì người con gái trên tường xuất hiện ngay bên cạnh hắn. Ở các vị trí khác cũng có nhiều người tới tự bao giờ. Bọn họ đều là những thanh niên trẻ chưa tới đôi mươi, toát ra khí chất tài năng trác tuyệt.

- Tiểu sư đệ tuấn tú thật đấy.

Trong đáy mắt cô gái đượm nét cười quyến rũ, thanh hương man mác phả vào khoang mũi của Tần Vấn Thiên, cộng thêm vóc dáng làm người ta đỏ mặt kia của cô, càng làm cho tinh thần của hắn thêm nhộn nhạo. Hắn mắng thầm cô gái này một tiếng “yêu tinh”. Nếu so với những cô gái khác thì dung mạo xinh đẹp của người này có thể sánh ngang với tứ đại mỹ nữ của thành Thiên Ung, thậm chí còn hơn một phần dụ hoặc. Nhất là đôi gò bồng đảo được tôn lên bởi bộ đồ bó sát khiến người ta muốn đổ máu cam.

- Tiểu sư đệ?

Tần Vấn Thiên nghe thấy cách xưng hô này thì không khỏi suy tư. Hình như hắn chưa gia nhập vào môn hạ của ai mà nhỉ?

Thế nhưng khi nhìn thấy một người thì Tần Vấn Thiên hiểu ra ngay. Hắn trông thấy Mạc Thương.

Thế thì lai lịch của những người này cũng đã rõ ràng rồi. Họ là học sinh của học viện Đế Tinh.

- Ta tin rằng đây không phải là ý của học viện Đế Tinh, đúng chứ?

Diệp Mặc lên tiếng. Học viện Đế Tinh hẳn phải dẹp bỏ mọi quan hệ với việc này rồi mới đúng, đám người Mạc Thương không nên xuất hiện ở nơi này.

- Đây là ý nguyện cá nhân của Mạc Thương ta, không có liên quan gì tới học viện Đế Tinh cả.

Mạc Thương đáp một cách bình tĩnh.

Thực tế đúng như suy nghĩ của Diệp Mặc, vì e ngại áp lực từ hoàng quyền và liên quan lợi ích phức tạp giữa các bên, cho nên học viện Đế Tinh đã bác bỏ thỉnh cầu của Mạc Thương, không nhúng tay vào việc này. Người hợp tác với hắn thậm chí đã quay về hoàng thành một mình từ lâu.

Mạc Thương không biết rõ những giao dịch lợi ích rắc rối trong chuyện này, thế nhưng hắn rất thích thiếu niên tên Tần Vấn Thiên ấy. Tâm tính thiếu niên, ý chí và thiên phú của Tần Vấn Thiên đều làm cho hắn vừa lòng. Hắn muốn bảo vệ Tần Vấn Thiên, cho nên mới điều động học sinh của mình, bảo họ đi suốt đêm ngày tới thành Thiên Ung, tạo nên cục diện lúc này đây.

- Một khi đã thế thì ta yên tâm rồi.

Diệp Mặc nói một câu bình thản. Sau đó hắn vẫy tay một cái, quân sĩ bốn phía tức thì khép chặt vòng vây. Tuy rằng học sinh của học viện Đế Tinh có sức chiến đấu mạnh mẽ, thế nhưng xét về nhân số thì phía hắn lại có ưu thế rõ ràng. Nếu nhóm người Mạc Thương muốn nhúng tay vào việc này, thế thì hãy ở lại thành Thiên Ung luôn đi.
Advertisement
';
Advertisement