Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

Quả thật thực lực của Tư Không Minh Nguyệt mạnh hơn Nhược Hoan rất nhiều.

Vừa nãy hắn cũng nhìn thấy Nhược Hoan chuẩn bị rời khỏi chiến đài, cô cũng hô hai chữ chịu thua lên. Nhưng trước khi chữ thua kịp nói ra thì Tư Không Minh Không lại ra đòn tấn công.

Đây không phải muốn đánh bại Nhược Hoan, cũng không phải muốn Nhược Hoan bị thương đơn giản như thế. Hắn muốn giết chết Nhược Hoan.

Trên chiến đài Quân Lâm yến khó trách khỏi thương vong. Có điều nếu không phải thù oán sâu nặng, mọi người đều đánh trúng thì dừng. Ngay cả khi Nhược Hoan đánh bại Đệ Tứ Dạ cũng thế, tuy cô khiến cho Đệ Tứ Dạ bị thương đến mức mất khả năng chiến đấu nhưng vẫn nương tay không đánh chết hắn ta.

Lúc hắn đánh nhau với Đệ Lục Dạ, trong lúc nguy cấp hắn không thể không phun kiếm quang làm mù đôi mắt của đối phương. Nhưng mà hắn vẫn nương tay không muốn lấy mạng người nọ.

Nếu như Tư Không Minh Nguyệt muốn báo thù thì có thể trực tiếp tìm hắn, hắn cũng sẽ không tức giận đến cỡ này. Thế mà Tư Không Minh Nguyệt hắn ta lại muốn giết Nhược Hoan trước rồi mới giết Tần Vấn Thiên hắn sau.

Nếu đã như vậy thì ngại gì mà không quyết một trận sinh tử cơ chứ.

Phương Thiên Họa Kích ma sát trên mặt đất phát ra âm thanh lạnh lẽo chói tai khiến người khác cảm thấy từng tia hàn khí, như thể bên trong chứa đựng phẫn nộ của Tần Vấn Thiên.

Hắn đứng trước mặt Đệ Tam Dạ. Trên gương mặt của thiếu niên lúc này chỉ có lạnh lùng chứ không hề có chút ấm áp nào.

Đệ Tam Dạ cầm đại phủ trong tay. Sở trường của hắn chính là tấn công lực lượng, sức của hắn còn mạnh hơn Đệ Lục Dạ nhiều. Có điều, hắn không dám xem thường Tần Vấn Thiên.

Ngươi có thể tự tin và lòng tin chiến thắng, nhưng tự tin chứ không phải tự đại xem thường đối thủ khiến cho người khác thừa cơ lợi dụng.

- Lực công kích của Phương Thiên Họa Kích không mạnh lắm.

Đệ Tam Dạ nói với Tần Vấn Thiên, thoạt nhìn có vẻ tùy tiện nhưng hắn đứng đấy lại khiến người khác có cảm giác vững vàng như núi.

Tần Vấn Thiên không nói lời nào, hắn vẫn bước từng bước về phía trước. Lúc này, bước chân của hắn làm người khác có cảm giác ung dung.

Đệ Tam Dạ thấy vậy thì nhíu mày. Tần Vấn Thiên bình tĩnh như thế khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, giống như hắn đang đối mặt với một con cự thú im ỉm có thể thức dậy bất cứ lúc nào vậy.

Đúng lúc này, mọi người nhìn thấy Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại bình thản cứ như đang ngủ vậy. Nhưng mà bước chân của hắn vẫn tiến về phía trước như ẩn chứa ý cảnh kỳ diệu nào đó.

Hiện tại Tần Vấn Thiên đứng đấy như mơ như tỉnh, toàn thân đều là sơ hở, nhưng lại giống như không hề có bất kỳ sơ hở nào cả.

Đệ Tam Dạ nhíu mày, hắn xoay ngang đại phủ, trên người phát ra khí thế bá đạo ập thẳng về phía Tần Vấn Thiên. Nhưng Tần Vấn Thiên vẫn nhắm mắt như cũ, tựa như không quan tâm đến khí thế của đối phương.

- Trảm!

Đệ Tam Dạ gầm lên một tiếng đầy tức giận rồi cầm đại phủ bổ về phía Tần Vấn Thiên.

Hắn ta dùng một đòn này để dò xét xem rốt cuộc Tần Vấn Thiên sẽ tấn công như thế nào.

Ngay khi đại phủ của hắn vừa tới, Tần Vấn Thiên chợt mở bừng đôi mắt. Trong chớp mắt này, không khí xung quanh tựa như đều thay đổi.

Đệ Tam Dạ sinh ra ảo giác rằng hắn đã gặp phải một đối thủ mạnh mẽ không thể nào đánh thắng được.

Mà khí thế của Tần Vấn Thiên lại vươn đến tận trời.

- Ông!

Một cơn cuồng phong thổi qua, cả người Tần Vấn Thiên hóa thành đạo tàn ảnh, khí thế mênh mông giống như từng ngọn núi từ trời giáng xuống như thể muốn đè nát khí thế của Đệ Tam Dạ.



Trong phút chốc, Tần Vấn Thiên giống như chiến thần, còn Đệ Tam Dạ thì không có ý chống đỡ.

- Khai Sơn thức!

Bản thân Tần Vấn Thiên như chìm vào trong giấc mộng của chính mình. Một đòn này, hắn chính là chiến thần.

Khai Sơn thức, thức thứ nhất trong Đại Mộng Kích Pháp cũng là thức duy nhất. Sau đó mọi người chỉ nhìn thấy một bóng mờ, lại nhìn thấy Phương Thiên Họa Kích mang theo uy lực tối cao đâm thẳng về phía Đệ Tam Dạ.

Phủ quang mà hắn ta dùng để dò xét Tần Vấn Thiên lập tức bị đánh nát, giống như xé nát một tờ giấy vậy.

Lúc này, mọi người nhìn thấy Đệ Tam Dạ vung đại phủ chém liên tục một cách khó khăn, trong khi tốc độ của Phương Thiên Họa Kích cực kỳ nhanh. Sau khi vệt sáng vừa lóe lên, đại phủ đã bị đánh bay lên cao.

- Phập!

Một tiếng vang nhỏ phát ra, Phương Thiên Họa Kích đã đâm vào giữa trán của Đệ Tam Dạ.

Mũi kích, hai lưỡi dao hình bán nguyệt đồng thời cắm thẳng vào đầu hắn ta, xoẹt một tiếng thì đã lấy mạng đối phương ngay lập tức.

Đệ Tam Dạ ngã xuống.

Tần Vấn Thiên chỉ dùng một kích cường thế đánh chết Đệ Tam Dạ.

Đương lúc mấu chốt tranh đoạt chín hạng đầu, thế mà trong mười tám người này lại có một người ngã xuống đầu tiên, không ngờ chính là Đệ Tam Dạ.

Song kiêu, tam kiếm, thất dạ của nước Tuyết Vân. Quân Lâm yến năm nay chỉ có Đệ Nhất Dạ và Đệ Nhị Dạ không tham gia, mà Đệ Tam Dạ lại là người đầu tiên chết đi.

Trong phút chốc, không gian tựa như cứng lại, mọi người nhìn chằm chằm thiếu niên tài giỏi kia.

Một kích này cực kỳ rúng động.

- Thì ra trước giờ hắn vẫn che giấu thực lực của bản thân.

Nhiều người thầm than trong lòng.

Trong khi đó, ở chỗ của học viện Đế Tinh, đám người Mạc Thương lộ vẻ khó hiểu, sau đó hắn quay qua hỏi người xung quanh:

- Bộ trong học viện Đế Tinh có loại thần thông này hả?

- Chắc không có đâu. Ít nhất thì ta chưa từng thấy ai sử dụng nó cả.

- Tuyệt đối không có, ta cảm thấy kích pháp của hắn hẳn là đã kết hợp với sức mạnh của bản thân. Có khả năng là do hắn tự sáng tạo ra.

Có người lên tiếng nói ra suy nghĩ khiến người xung quanh đều giật mình.

Uy lực của kích pháp này đã có thể sánh ngang với thần thông Địa cấp hạ phẩm rồi đấy. Hơn nữa còn là một kích thần thông Địa cấp hoàn mỹ nhất.

Tuy Tần Vấn Thiên có tu luyện thần thông Địa cấp trung phẩm nhưng dù sao hắn chỉ mới là Luân Mạch cảnh tầng bảy mà thôi, không thể nào tu luyện đến mức hoàn mỹ được. Nhưng một kích mà hắn vừa sử dụng khi nãy lại có thể sánh ngang với một kích trong thần thông Địa cấp hạ phẩm cấp hoàn mỹ. Nếu thực lực của hắn mạnh hơn một chút, có lẽ uy lực của thần thông sẽ còn mạnh hơn nữa.

Những người đã từng nhìn thấy họa quyển thần văn kia của Tần Vấn Thiên thì có cảm thấy thần thông này có phần quen thuộc.

Lẽ nào, họa quyển thần văn có liên quan đến thần thông này hay sao?

Tần Vấn Thiên rút Phương Thiên Họa Kích ra thì có người bước lên chiến đài dọn dẹp xác chết.



Cùng lúc đó, một trận đấu khác cũng vừa kết thúc. Sau khi Cô Tinh nhìn thấy Tần Vấn Thiên đánh chết Đệ Tam Dạ thì nhảy xuống khỏi chiến đài.

Cứ thế, trên chiến đài lúc này chỉ còn có chín người.

Mà hai người Nhược Hoan và Cô Tinh đứng bên dưới chiến đài vẫn còn cơ hội khiêu chiến lại.

Đồng nghĩa với việc vòng hai chỉ còn hai trận đấu nữa mà thôi, do Nhược Hoan và Cô Tinh lựa chọn.

Tư Không Minh Nguyệt nhìn về phía Tần Vấn Thiên, hắn phát ra một cỗ khí tức sát phạt khủng bổ ập thẳng vào chỗ Tần Vấn Thiên đang đứng.

Tần Vấn Thiên bình thản cũng nhìn về phía Tư Không Minh Nguyệt, sau đó hắn chẫm rãi giơ Phương Thiên Họa Kích trong tay lên.

Mũi kích chỉa thẳng vào Tư Không Minh Nguyệt.

Hàm ý trong đó không cần nói cũng đủ biết.

Tất cả mọi người dường như đều cảm giác được hai cổ khí thế va vào nhau trong hư không.

Khí thế của Tư Không Minh Nguyệt tràn đầy sát lục chi khí, còn khí thế của Tần Vấn Thiên lại bình thản, ẩn chứa quyết tâm không sợ khiêu chiến.

Tư Không Minh Nguyệt vốn dĩ được xem là người đứng thứ hai trong Quân Lâm yến. Thế mà Phương Thiên Họa Kích của Tần Vấn Thiên lại chỉa thẳng vào mặt đối như thế, tỏ ý hắn muốn tranh đoạt với Tư Không Minh Nguyệt.

Đáng chú ý hơn là cả hai người Tư Không Minh Nguyệt và Tần Vấn Thiên đều có chỗ trong chín hạng đầu rồi. Tranh đấu giữa hai người sớm muộn gì cũng sẽ diễn ra trong trận chung kết xếp hạng của Quân Lâm yến mà thôi.

Không biết Tần Vấn Thiên có thể đánh bại được Tư Không Minh Nguyệt, một trong song kiêu, thiên phú ngang với Tiêu Luật hay không. Mà hắn trong Quân Lâm yến năm nay chính là người mạnh nhất của nước Tuyết Vân.

Trong lòng mọi người sục sôi ý chí, cảm giác này chính là nhiệt huyết. Cho dù bọn họ không xem trọng Tần Vấn Thiên đi chăng nữa nhưng bọn họ vẫn muốn thấy kiểu quyết đấu như thế này.

Loại đối chọi gay gắt bậc này càng tăng sắc thái của Quân Lâm yến lên, khiến người khác không khỏi mong chờ.

- Nếu như Nhược Hoan và Cô Tinh không khiêu chiến với Tần Vấn Thiên thì hắn nhất định sẽ có mặt trong chín hạng đầu rồi. Tiếc thật đấy, ta lại không đặt cược cho hắn.

Có người thầm hối hận, trước khi diễn ra vòng hai của Quân Lâm yến, tỷ lệ Tần Vấn Thiên tiến vào chín hạng đầu chính là một đền bốn đó. Nếu đặt cược thì có thể kiếm được không ít rồi.

Lúc này, Phàm Nhạc mập cười thầm trong lòng. Hắn đã cược chín hạng đầu rồi. Để xem tên kia có thể tiến vào ba hạng đầu hay không, nếu vậy thì hắn phát tài rồi. Phàm Nhạc hắn sẽ trờ thành người giàu có nhất dưới Nguyên Phủ cảnh.

Tuy người Nguyên Phủ cảnh rất nhiều nhưng cũng không có ai giàu như hắn cả. Phàm Nhạc lại bắt đầu mơ giấc mộng đẹp đẽ của hắn.

Mà Túy Tửu Tiên lẫn người thanh niên kia cũng ở trong đám đông. Chỉ là không ai chú ý đến mà thôi.

Người thanh niên kia cười một cái rồi nói:

- Xem đi, ít nhất ta cũng có được một trăm viên Tinh Vẫn thạch rồi đấy, lát nữa có thể đi mua rượu uống rồi.

- Đã thế thì ta sẽ không khách khí đâu.

Túy Tửu Tiên nghe thấy thế cũng cười một tiếng. Hắn cảm thấy hơi bất ngờ, dù hắn coi trọng Tần Vấn Thiên vài phần đi chăng nữa nhưng cũng không đoán được Tần Vấn Thiên có thể dùng một kích giết chết Đệ Tam Dạ.

Nghĩ đến chuyện bản thân tùy tiện cược Tinh Vẫn thạch, hắn không khỏi sinh ra ý nghĩ kì lạ. Nếu lỡ như trúng thật thì sao nhỉ? Vậy chẳng phải có thể uống rượu dài dài rồi!

Đương nhiên, khả năng này quá xa vời rồi, hai viên Tinh Vẫn thạch còn lại của hắn đã cược Tần Vấn Thiên đứng hạng nhất!
Advertisement
';
Advertisement