Theo các cường giả lục tục vào, dần dần có người không kiên trì nổi, không có biện pháp tiếp tục đi tới trước.
Ngọn núi cổ này tựa như sâu sắc vô tận, thần bí khó lường, thường có âm thanh kỳ diệu truyền đến giống như âm thanh của đại đạo, khiến cho mọi người chấn động toàn thân như là bị tia chớp đánh trúng.
Tần Vấn Thiên lại cảm thấy có một cổ lực lượng tác động khiến cho hắn không ngừng đi tới phía trước, trên từng ngọn kỳ phong cổ sơn này, tựa như không có chỗ nào là không có mặt thần vận của Thần Chi Thủ vậy.
Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn tới một nơi trên ngọn núi, trong phút chốc sinh ra một loại ảo giác tựa như phía trên ngọn núi kia có khắc một đồ án cực lớn. Đồ án kinh khủng giống như hình người, thôi phát sức mạnh mạnh mẽ. Đột nhiên một đại thủ ấn kinh khủng đánh tới, ánh mắt Tần Vấn Thiên xuyên thấu qua hết thảy, dường như muốn xuyên qua thủ ấn để nhìn bức đồ án kia. Hắn bước chân ra, thân thể cường thế đạp bước tới phía trước, thôi phát lực lượng cả người, Tiên Đài quang mang hừng hực, Thần Chi Thủ xuất hiện, nghiền ép tới.
- Ầm ầm.
Hư không rung chuyển, lực lượng bài sơn đảo hải dao động tám hướng, đánh vào trên vách núi đá, nhưng không cách nào rung chuyển được nó mảy may. Tần Vấn Thiên vẫn ngóng nhìn tới phía trước, cặp mắt đáng sợ như muốn xuyên thủng hết thảy, xem rõ hiểu rõ ngọn nguồn của đồ án thần vận kia. Trong cơ thể của hắn dường như lại sinh ra một cổ lực lượng kỳ diệu, phù văn vô tận lưu động một cách điên cuồng.
Âm thanh nổ oành đùng chấn động hư không, chỉ thấy vô số đại thủ ấn siêu cường diệt sát tới, lộ ra lực đại sát phạt. Trong tay của Tần Vấn Thiên xuất hiện yêu kiếm, yêu kiếm vang lên tiếng coong coong, yêu khí càn quét ra giống như do Đại Bằng giương cánh. Hào quang lóng lánh trong Thần Chi Thủ, uy lực Tiên Đài không ngừng thẩm thấu vào. Một kiếm đánh ra, hình như có một tôn Đại Bằng hét lên giận dữ ngập trời, không ngừng chém vỡ phá hủy chưởng ấn đáng sợ kia.
Tần Vấn Thiên bước chậm tới hư không, nghênh đón lên trên.
Một cổ lực vô hình giữa núi cổ giống như tiếng chuông trực tiếp vang dội trong óc của hắn như một tia chớp thể hồ quán đỉnh, khiến cho đồ án trong đầu hắn càng thêm rõ ràng hơn. Động tác trong tay hắn vẫn không ngừng chút nào, yêu kiếm múa vun vút, vô số Đại Bằng đánh vỡ hư không, phá vỡ hết thảy. Cuối cùng, thần vận kia dần dần trở nên mờ đi, nhưng hai tròng mắt của Tần Vấn Thiên lại có thần hoa rực rỡ.
Tần Vấn Thiên thu hồi yêu kiếm, quay đầu nhìn lại thì thấy không ít cường giả đang đua nhau công kích, hiển nhiên không chỉ một mình hắn trông thấy thần vận tích chứa trong núi cổ.
- Sanh ca.
Lúc này phía trước có một giọng nói truyền đến, Nam Hoàng Sanh Ca đưa mắt nhìn sang bên kia, chỉ có Khổng Diệp và Tông Chiến xuất hiện ở đó, người gọi hắn chính là Khổng Diệp, hắn mở miệng nói:
- Sanh ca, ngọn núi cổ này tích chứa quy tắc đại đạo, có thể hóa thành công kích, ca có muốn đi cùng chúng ta hay không?
- Không cần, chúng ta có không ít người.
Nam Hoàng Sanh Ca mỉm cười lắc đầu, Khổng Diệp nhìn thoáng qua đám người Tần Vấn Thiên và Nam Hoàng thị, khẽ gật đầu không nói thêm gì.
- Tiếp tục đi thôi.
Tần Vấn Thiên thấy mọi người dừng lại thì lên tiếng nhắc, mọi người lại tiếp tục đi sâu vào trong dãy núi, ngoại trừ người của Nam Hoàng thị ra, Thiên Biến đế quân và người đi theo Bạch Vô Nhai ở cách bọn họ không xa.
Phía sau bọn họ còn có người của Đông Thánh Tiên đế và Tử đế Huyền đế. Trong đó, Đông Thánh Đình và một thanh niên khác dẫn đầu. Thanh niên này là cháu của Tử đế, tên là Tử Vân Vũ, có thiên phú dị bẩm. Tử đế khá xem trọng người cháu trai này, truyền thụ cho hắn tuyệt học về lực lượng, vì thế Tử Vân Vũ có thực lực rất mạnh.
Đám người Đông Thánh Đình và Tử Vân Vũ đi sau lưng đám người Tần Vấn Thiên, khi quét ánh mắt qua Tần Vấn Thiên vẫn lộ ra một chút hàn ý. Điều này khiến cho bọn Khương Tử Dục ở bên cạnh cách đó không xa cũng nhếch miệng nở một nụ cười thần bí, xem ra bên trong ngọn núi cổ sẽ diễn ra chuyện vui, hắn chỉ cần chờ đợi để xem là được rồi.
Thỉnh thoảng Khương Tử Dục lại đưa mắt nhìn người thanh niên đeo mặt nạ đồng xanh bí ẩn ở phía sau cứ nhắm mắt đi tới, con chó đen cứ một mực đi theo bên cạnh hắn. Hắn cứ cô đơn bước đi, tự thành một phương, không có người đi cùng.
- Các hạ có thể kết bạn cùng đi, cũng có thể chiếu cố nhau ít nhiều trên đoạn đường.
Khương Tử Dục nói với người thanh niên đeo mặt nạ đồng xanh thần bí.
- Không cần.
Đối phương chỉ đáp lại bằng giọng nói lạnh nhạt, trong giọng nói không có bất kỳ gợn sóng nào. Khương Tử Dục đành mỉm cười, cũng không thèm để ý nữa.
Thoáng cái, đám người Tần Vấn Thiên bước chân vào núi cổ đã qua ba ngày.
Ba ngày này, trong Thần Thủ sơn trang trước sau bình an như một. Vũ đế hạ lệnh xếp đặt tiệc khoản đãi mọi người. Tiên yến được sắp xếp trong mấy ngày mấy đêm, bất kể người nào cũng có thể vào chỗ ngồi.
Bọn người Tử đế và Đông Thánh Tiên đế không hề rời đi, các phe Tiên đế đều phái hậu nhân đi vào núi cổ, dĩ nhiên đều muốn chờ nghe tin tức tốt từ bọn họ.
- Vũ đế, ngọn núi cổ này có thật là do Nghệ đế lưu lại hay không?
Tử đế nhìn về Vũ đế lên tiếng hỏi.
- Đương nhiên rồi.
Vũ đế mỉm cười gật đầu:
- Nếu không thì một ngọn núi cổ dựa vào cái gì có thể khiến cho Tử đế ngươi muốn đi vào mà không thể chứ.
- Rốt cuộc Nghệ đế năm đó đã đạt đến cấp bậc gì?
Tử đế lại hỏi.
- Ngươi hẳn cũng nghe nói qua rồi đó.
Vũ đế cười nói:
- Có thể trở thành nhân vật thống nhất Tiên vực, chỉ có một cảnh giới ấy, mặc dù ngươi là đỉnh cấp Tiên đế thì trước mặt Nghệ đế, e rằng vẫn không chịu nổi một kích, giơ tay lên là có thể diệt.
- Hừ.
Tử đế lộ ra vẻ không vui, mặc dù hắn biết điều Vũ đế nói là sự thật, cảnh giới ấy sớm muộn gì hắn cũng sẽ đặt chân tới.
- Vũ đế, Nghệ đế để lại tuyệt học thần vận ở giữa núi cổ, cái này có ý vị là chỉ có ở bên trong mới có thể có truyền thừa, người có được Thần Chi Thủ tuyệt học, cho dù bắt hắn cũng vô dụng, xem ra Nghệ đế rất coi trọng đối với môn tuyệt học này, sợ truyền nhân của tuyệt học gặp bất trắc.
Đông Thánh Tiên đế cười nói.
- Tuyệt học kinh thế Giống như Thần Chi Thủ bực này, ngoại trừ cái đặc biệt nào đó của tuyệt học, thì có một môn tuyệt học nào có thể dễ dàng tu thành chứ? Mặc dù là Tử Cực Thánh Tiên công của Tử đế, chẳng lẽ bắt truyền nhân của Tử đế là có thể tu thành? Đơn giản như vậy thì truyền nhân của Tử đế chẳng phải là nguy hiểm hay sao, và hậu nhân của Khương thị, Nam Hoàng thị còn ai dám đơn độc đi ra đi lại Tiên vực?
Vũ đế cười lạnh nói:
- Đông Thánh Tiên đế xem ra đang nói nhảm rồi.
- Xem ra Vũ đế có oán niệm rất lớn.
Đông Thánh Tiên đế cười nhạt nói:
- Theo ta được biết, Thần Chi Thủ là tái hiện ở thành Cổ đế, được một hậu nhân tu thành, lần này Vũ đế khắc lại tuyệt học ở đây, mở núi cổ hay không thì có liên quan gì tới hắn phải không?
- Ngươi muốn hỏi có phải ngọn núi cổ này mở ra có phải là vì hắn hay không sao?
Vũ đế cười nhạt nói:
- Tuyệt học hoàn chỉnh bày ra trước mặt các vị, ngươi là nhân vật Tiên đế, không ngờ vẫn cứ nghi ngờ, thật là nực cười.
- Ta cũng chỉ tùy ý nói như vậy thôi. Vũ đế không cần trách móc, đương nhiên là ta tin tưởng Vũ đế, nếu không thì chuẩn bị cho một người sợ là lãng phí thời gian rồi, Thần Chi Thủ phải tan biến tại Tiên vực lần nữa, nếu vậy không khỏi đáng tiếc quá rồi!
Đông Thánh Tiên đế bình tĩnh lên tiếng. Nam Hoàng Cô Hồng và Thiên Biến đế quân nghe được lời này mắt sáng lên, chỉ thấy Thiên Biến đế quân điềm đạm nói:
- Đông Thánh, ngươi lại đang khoác lác nói bậy nói bạ rồi.
- Khoác lác nói bậy nói bạ?
Đông Thánh Tiên đế uống một ly rượu, cười nhạt nói:
- Không biết ngươi còn lưu giữ lại tiên niệm ở trên người của hắn hay không. Nếu có, dĩ nhiên sẽ nhìn thấy hắn trước khi chết, đáng tiếc núi cổ diệt hết thảy tiên niệm, sợ là ngươi không cứu được hắn rồi.
- Đông Thánh ngươi thân là Tiên đế, lại muốn đưa một vị mới vừa nhập Tiên Đài vào chỗ chết, thậm chí có thể nói là trăm phương ngàn kế, ta thật cảm thấy xấu hổ thay cho ngươi.
Thiên Biến đế quân lên tiếng lạnh như băng, nghe giọng của Đông Thánh, dường như hắn định liệu trước là sẽ tru diệt Tần Vấn Thiên. Quả nhiên, hắn dẫn người của Đông Thánh Tiên môn đi tới, mượn cơ hội lĩnh ngộ Thần Chi Thủ là muốn lấy tính mạng của Tần Vấn Thiên.
Đám người Tần Vấn Thiên đã đi vào sâu trong núi cổ, từng ngọn núi hiểm trở cao ngất tận trời, núi cổ thần bí như không có đầu cuối vậy. Trong mấy ngày này, đám người Tần Vấn Thiên cảm ngộ được không ít lực lượng, nhân số cũng ít đi một chút. Nhưng khi chân chính đi sâu vào trong núi cổ, mọi người mới phát hiện thần vận tích chứa trong đó ngày càng thâm ảo. Rất nhiều người không còn bị núi cổ ảnh hưởng nữa, vì bọn họ không cảm ngộ được sự tồn tại của v, chỉ ngẫu nhiên cảm giác được trong lòng đang rung động, hình như có một cổ lực lượng thần bí đáng sợ nấp sâu trong núi cổ.
Lúc này đám người Tần Vấn Thiên đi tới trước một vách núi rộng lớn. Ba mặt đều là vách núi, phía trước còn có một lối đi hẹp. Nhưng mà trước đó Tần Vấn Thiên nhìn mặt vách núi đã ngẩn người, phía trên kia có một bức đồ án, hình như có chữ cổ lơ lửng không ngừng ập vào trong đầu của Tần Vấn Thiên. Từng chữ cổ hóa thành lực lượng vô tận, càn quét khắp nơi ở trong cơ thể của hắn.
Vận khí Thần Chi Thủ pháp quyết, chữ cổ trở nên càng lúc càng rõ ràng, Tiên Đài lóng lánh quang mang, cả người tỏa ra phù văn quang mang đáng sợ, thôi phát ra lực lượng đáng sợ.
- Oành, oành, oành. . .
Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy thân thể không ngừng thừa nhận công kích mãnh liệt của chữ cổ. Xương cốt đều phát ra tiếng vang răng rắc, thân thể chấn động không ngừng. Sắc mặt của hắn hơi lộ ra vẻ tái nhợt, hơn nữa kèm theo việc hắn phóng ra lực lượng của Thần Chi Thủ, loại công kích này càng lúc càng mãnh liệt, gần như có thể phá hủy nhục thân của hắn.
“Muốn tu thành Thần Chi Thủ, chỉ sợ không có khí lực mạnh mẽ cũng không thể, cần có nhục thân hoàn mỹ.”
Tần Vấn Thiên thầm rung động. Mọi người chung quanh có lĩnh ngộ của từng người. Đúng lúc này, Tần Vấn Thiên cảm nhận được một luồng sát khí. Thân thể hắn đột nhiên xoay qua, lập tức hắn thấy Đông Thánh Đình và Tử Vân Vũ soái lĩnh cường giả đua nhau tản ra, mơ hồ tạo thế bao vây lấy bọn hắn.
Trong mắt của Tần Vấn Thiên lóe lên một đạo hàn mang. Đám người Đông Thánh Đình một mực đi theo hắn, làm sao Tần Vấn Thiên lại không biết Đông Thánh Đình muốn làm gì, chỉ có điều hắn một mực chờ đợi, rốt cuộc là Đông Thánh Đình dựa vào cái gì mà muốn động tới hắn.
Cường giả song phương đều có không ít, trước khi khai chiến sợ rằng cũng không biết cục diện sẽ như thế nào.
- Hiện tại cho dù ngươi muốn đi ra ngoài, sợ là cũng không có khả năng rồi.
Đông Thánh Đình lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám người Tần Vấn Thiên.
- Ngươi lấy tự tin từ đâu vậy?
Trong mắt của Tần Vấn Thiên cũng lộ ra sát ý, làm sao hắn không muốn Đông Thánh Đình chết chứ.
Đông Thánh Đình đưa mắt nhìn đám người Nam Hoàng Vân Hi và nói:
- Chư vị Nam Hoàng thị, ta không muốn làm khó chư vị, đây là ân oán giữa chúng ta và Tần Vấn Thiên, xin chư vị không nên nhúng tay vào, nên đứng sang một bên nhìn cuộc chiến.
Nam Hoàng Vân Hi nhìn Đông Thánh Đình, nói:
- Chuyện của Tần Vấn Thiên chính là chuyện của Nam Hoàng thị ta.
- Như vậy e là phải đắc tội thánh nữ rồi.
Đông Thánh Đình lạnh lùng nói, từng đạo tiên quang lóng lánh, người của Đông Thánh Tiên môn đua nhau tế ra Tiên binh. Tần Vấn Thiên, các vị Nam Hoàng thị và người Thiên Biến Tiên môn cũng lấy ra Tiên binh giằng co đối mặt cùng đối phương.
Nơi này đều có người thuộc các cảnh giới Tiên Đài, một khi loạn chiến thì cực kỳ nguy hiểm.
Đông Thánh Đình vung bàn tay lên, lập tức xuất hiện một cái luân bàn đáng sợ. Luân bàn này tích chứa phù văn vô cùng phức tạp, sâu không thấy đáy. Đông Thánh Đình cho tiên lực tràn vào trong đó, lập tức luân bàn tỏa ra ngân quang thôn phệ đáng sợ, không ngừng phóng đại. Yêu kiếm trong tay Tần Vấn Thiên không ngờ lại vang lên tiếng kêu coong coong, dường như không bị khống chế, muốn bay ra khỏi tay.
- Đến đây.
Đông Thánh Đình hét lớn một tiếng, luân bàn trong tay phóng đại, từng đạo ngân quang trong nháy mắt tỏa ra vọt tới phía đối diện. Vèo. . . oo, một tiếng vang truyền ra, chỉ thấy Tiên binh trong tay một vị nữ tử Nam Hoàng thị bay ra, trực tiếp bị luân bàn hấp thụ đi.