Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

Tần Vấn Thiên nhìn thấy Nam Hoàng Ngạo Tuyết rời đi, nhưng có cảm giác vẫn chưa từng rời đi, khí thế trên cơ thể hắn tiêu tan, chỉ có điều thân thể vẫn không nhỏ đi, ngăn chặn ở đó, dường như đang suy nghĩ cho Nam Hoàng Vân Hi, dù sao cảnh tượng sau lưng hắn quá đẹp.  

             Nhưng ngay vào lúc này, phía sau truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, khiến cho trong lòng Tần Vấn Thiên khẽ run lên.  

             - Khiếm nhã không được nhìn.  

             Tần Vấn Thiên nhắc nhở bản thân, cố gắng tịnh tâm, Nam Hoàng Vân Hi không ngừng phát ra âm thanh, dường như phải chịu sự dau khổ rất lớn, xem ra da thịt một lần nữa lại phải chịu sự thử thách.  

             Khi leo lên tiên lộ, thịt da đã trải qua gột rửa, truyền thừa tổ địa này của Nam Hoàng Thị, không biết lại có bí pháp gì, đã vì chết đi để sống lại, da thịt nhất định có thể lột xác lần nữa, tiên thể sẽ cường đại hơn.  

             Quá trình này diễn ra khá lâu, vẫn không có người tiến đến quấy rầy ba con đường Con đường Niết Bàn này, Nam Hoàng Ngạo Tuyết bọn họ nhất định cũng gặp phải sự ngăn chặn của cường lực ở hai con đường khác.  

             - Chắc là kết thúc rồi?  

             Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy lúc này thân thể Nam Hoàng Vân Hi càng hoàn mỹ không chút tỳ vết, da thịt như bạch ngọc dường như có thêm hồng nhuận màu đỏ như máu, trong trắng lộ hồng, tóc đen tung bay phấp phới, cảnh tượng này khiến người ta lưu luyến quên lối về.  

             - Ta tuyệt đối không cố ý.  

             Tần Vấn Thiên tự nhủ với bản thân, vội vàng quay đầu lại, hắn tự nói với mình đây chỉ là lo lắng cho sự an nguy của Nam Hoàng Vân Hi, không hề có ý không tôn trọng, Tần Vấn Thiên hắn tuyệt đối không phải người háo sắc…  

             Một lúc lâu, dường như có âm thanh nhẹ nhàng truyền đến, Nam Hoàng Vân Hi nhỏ giọng nói:  

             - Được rồi.  

             Tần Vấn Thiên phun ra ngữ khí, dường như vừa rồi có chút căng thẳng, thân thể nhỏ đi, hắn quay đầu lại, chỉ thấy Nam Hoàng Vân Hi khoác trên người một chiếc áo lông chim Phượng Hoàng rực rỡ, hoàn mỹ không tỳ vết, nhìn thấy ánh mắt Nam Hoàng Vân Hi, Tần Vấn Thiên có chút chột dạ, vội vàng mở miệng nói:  

             - Có thể tiếp tục tiến về phía trước sao?  

             Đường phía trước, cần lấy thân thể của ta che chở mới có thể bước tiếp, ngươi hãy cùng đi với ta.  

             Nam Hoàng Vân Hi khẽ nói, ở hai đường Cổ Lộ khác, Nam Hoàng Sanh Ca và Nam Hoàng Thanh Nhược cũng đều đã mở ra một con đường mới, đi thông đến phía xa.  

             Khổng Diệp, Khương Tử Dục đợi từng bóng người chớp hiện tiến đến, Nam Hoàng Ngạo Tuyết cùng với Nam Hoàng Tây Hoa ba Thánh Nữ các nàng cùng bước vào bên trong, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lộ ra thần sắc thất vọng, đã kết thúc rồi sao?   

             - Con đường phía trước đi như thế nào?  

             Nam Hoàng Ngạo Tuyết hỏi.  

             - Ngạo Tuyết tỷ, các ngươi đã không còn cơ hội rồi, con đường phía trước chỉ có ba người chúng ta có thể tiếp tục đi, những người khác muốn bước vào trong, cần lấy thân thể của chúng ta che chở mới có thể tiến về phía trước.  

             Nam Hoàng Sanh Ca nhẹ nhàng nói, trong mắt Nam Hoàng Ngạo Tuyết lộ ra vẻ không can tâm, ánh mắt của nàng lạnh lùng liếc nhìn về phía Tần Vấn Thiên, nếu không phải là Tần Vấn Thiên, nàng tuyệt đối sẽ không thất bại.  

             - Làm sao đi qua?  

             Khổng Diệp nhìn Nam Hoàng Sanh Ca hỏi.  

             - Chúng ta đều sẽ chỉ đẫn theo một người tiến về phía trước, thế nào?  

             Nam Hoàng Thanh Nhược nhìn Nam Hoàng Sanh Ca cùng với Nam Hoàng Vân Hi nói.  

             - Được.  

             Nam Hoàng Sanh Ca khẽ gật đầu.  

             - Ừ.  

             Nam Hoàng Vân Hi cũng gật đầu đồng ý.  

             - Khương Tử Dục.  

             Nam Hoàng Thanh Nhược nhìn Khương Tử Dục, Nam Hoàng Sanh Ca nhìn Khổng Diệp, Nam Hoàng Vân Hi, đôi mắt xinh đẹp của nàng thì nhìn vào Tần Vấn Thiên.  

             - Mộng Trần, Luyện Ngục, các ngươi ở đây đợi ta.  

             Tần Vấn Thiên quay đầu nhìn Quân Mộng Trần cùng với Luyện Ngục nói, hai người gật gật đầu, không có ý kiến gì.  

             - Tần sư huynh ngươi cẩn thận chút, hai người này đèu rất lợi hại.  

             Quân Mộng Trần nhìn Tần Vấn Thiên truyền âm nói, Tần Vấn Thiên tự khắc biết hắn đang chỉ Khổng Diệp cùng với Khương Tử Dục, vừa rồi sau khi Nam Hoàng Ngạo Tuyết ra ngoài nhất định đã thử đột phá từ hai con đường khác, nhưng lại không nhìn thấy nàng tiến vào Con đường Niết Bàn, có thể thấy lực lượng ngăn cản vô cùng cường đại.   

             - Được.  

             Tần Vấn Thiên đáp lại một tiếng, Quân Mộng Trần đã mở miệng nhắc nhở, như vậy hai người này thực sự rất mạnh.  

             Tần Vấn Thiên bước đến gần Nam Hoàng Vân Hi, chỉ thấy đôi cánh Phượng Hoàng của Nam Hoàng Vân Hi dang rộng, nhìn Tần Vấn Thiên nói:  

             - Ngươi đi đến phía trước ta.   

             - Ừ.  

             Tần Vấn Thiên bước về phía trước, lập tức nhìn thấy đôi cánh của Nam Hoàng Vân Hi khép lại, khẽ nói:  

             - Cầm lấy tay của ta.  

             Tần Vấn Thiên cầm lấy cánh tay của Nam Hoàng Vân Hi, chỉ thấy ánh mắt Nam Hoàng Vân Hi nhìn về phía trước, thần sắc không có bất cứ dị thường nào.   

             Đôi cánh chớp hiện, thân thể hai ngươi bay lên không trung, thân hình Nam Hoàng Vân Hi lóe lên, bay về phía trước, giống như một tia chớp, đôi cánh của nàng khép lại, lập tức bao gọn thân thể của nàng và Tần Vấn Thiên vào bên trong, lao thẳng tới con đường Cổ Lộ phía trước có hỏa diễm ngập trời đó, không chỉ có nàng, Nam Hoàng Sanh Ca và Nam Hoàng Vân Hi cũng tự dẫn theo người trợ chiến lao thẳng về phía trước.  

             - Luyện Ngục, ngươi có cảm thấy Tần sư huynh rất hạnh phúc không?  

             Quân Mộng Trần nhìn Tần Vấn Thiên rời khỏi rồi quay sang bên cạnh hỏi Luyện Ngục, Luyện Ngục hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nói:  

             - Tần đại ca là muốn giúp đỡ Nam Hoàng Vân Hi đoạt lấy truyền thừa Thánh Nữ, không hề có ý nghĩ như thế.  

             - Ta chỉ nói vậy thôi.  

             Quân Mộng Trần gãi đầu, nhìn chằm chằm nha đầu xinh đẹp Luyện Ngục này, đối với Tần sư huynh thật tốt, ta càng nhìn càng cảm thấy Tần sư huynh hạnh phúc.  

             - Ngươi nhìn cái gì?  

             Luyện Ngục dùng ngữ khí không thiện cảm nói, ánh mắt Quân Mộng Trần vội vàng nhìn sang chỗ khác:  

             - Không, không nhìn gì cả.   

             Một luồng khí tức cường đại hạ xuống, chỉ thấy Nam Hoàng Ngạo Tuyết cùng với Tông Chiến lơ lửng trên khoảng không, nhìn chằm chằm Quân Mộng Trần bọn họ, ánh mắt Quân Mộng Trần loé lên, mở miệng nói:  

             - Nam Hoàng Ngạo Tuyết, ngươi là Thánh Nữ Nam Hoàng Thị, tranh đoạt vị trí truyền thừa Thánh Nữ mọi người đều công bằng như nhau, thất bại thì thất bại thôi, ngươi sẽ không không có khí phách như vậy chứ?   

             - Hừ.  

             Nam Hoàng Ngạo Tuyết hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, nàng đã mong đợi vài chục năm, hi vọng đến đây đã tan biến.   

             - Ngươi nhìn cái gì, còn Chiến Thiên Điêu, chúng ra ra khỏi truyền thừa tổ địa này lại chiến tiếp.  

             Quân Mộng Trần trừng mắt khiêu chiến với Tông Chiến.  

             - Ngươi chờ đấy.  

             Tông Chiến lạnh lùng mở miệng.  

             Lúc này, Tần Vấn Thiên bọn họ đã tới tầng không gian tiếp theo, ở đây càng rực rỡ hơn, phía trước có một cây ngô đồng cổ thụ vô cùng khổng lồ, xoay vòng vươn lên, thông lên vòm trời, ở phía trên đó, có ánh sáng rực rỡ chói mắt chiếu xuống, giống như ánh sáng tường thụy, những chiếc lá vô tận của cây ngô đồng rơi xuống, bay nhảy trên không trung, đan xen vào nhau thành một cảnh tượng mộng ảo.  

             - Phượng Tê Ngô Đồng.  

             Tần Vấn Thiên đã bước ra khỏi cánh chim che chở của Nam Hoàng Vân Hi, hắn đứng bên cạnh Nam Hoàng Vân Hi, ngẩng đầu nhìn về hư không, cây ngô đồng cổ thụ trước mắt đó có thể thông đến vòm trời, phía trên có ánh sáng tường thụy, mơ hồ có thể nhìn thấy hình ảnh Phượng Hoàng.   

             - Trong tổ địa này, không biết có phải có một con yêu thú Phượng Hoàng cường đại hay không?  

             Tần Vấn Thiên nhỏ giọng nói.  

             Tần Vấn Thiên đang nghĩ, nếu tổ địa Nam Hoàng Thị là một con Phượng Hoàng, như vậy con Phượng Hoàng này sẽ cùng tuổi với Nam Hoàng Thị, vậy sẽ cổ xưa đến mức nào, nếu quả thật như vậy, tuyệt đối sẽ là một vị yêu thú cực kỳ cường mạnh.  

             - Không thể lên được?  

             Tần Vấn Thiên vừa định bay lên không trung, thì lại phát hiện một luồng lực lượng quy tắc vô hình đè ép lên cơ thể, không ngờ không có cách nào bay lên không trung.  

             - Những chiếc lá của cây ngô đồng này, chính là cầu nối thông lên hư không.  

             Nam Hoàng Vân Hi nhìn Tần Vấn Thiên nói, nàng nhìn vào những chiếc là ngô đồng đang không ngừng bay nhảy trong hư không, tiên niệm thẩm thấu vào trong đó, đột nhiên trong miệng phun ra một ký tự, ký tự này Tần Vấn Thiên chưa từng nghe qua, trong phút chốc, chỉ thấy từng chiếc lá ngô đồng rơi xuống trước người, hóa thành bậc thang, Nam Hoàng Vân Hi bước lên, quả nhiên bước về phía hư không một bước.   

             - Thật thần kỳ.  

             Ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, chiếc lá của cây ngô đồng này rất lớn, hóa thành bậc thang có thể dung nạp vài người, hắn bước đến bên cạnh Nam Hoàng Vân Hi, không tiếp tục quấy rầy nàng, hắn biết, thời khắc này đã là thời khắc mấu chốt, hắn chỉ cần bảo vệ tốt cho Nam Hoàng Vân Hi là được.  

             Trong miệng hai Thánh Nữ Nam hoàng Sanh Ca cùng với Nam Hoàng Thanh Nhược cũng vậy phun ra ký tự kỳ quái, không ngừng luyện thành bậc thang, trong hư không dần dần xuất hiện ba con đường Cổ Lộ ngô đồng, vô cùng rực rỡ, thông đến vòm trời, hướng về đỉnh ngọn của cây ngô đồng cực kỳ khổng lồ đó mà tiến lên.   

             Nam Hoàng Sanh Ca ở giữa, Nam Hoàng Thanh Nhược ở bên trái, Nam Hoàng Vân Hi ở bên phải, vị trí này có phần bất lợii đối với Nam Hoàng Sanh Ca.  

             Chỉ có điều, bậc thang ba người luyện thành, hình như Nam Hoàng Thanh Nhược chậm hơn một chút, Nam Hoàng Vân Hi và Nam Hoàng Sanh Ca đồng thời tiến bước, gần như đồng bộ tiến về phía trước.   

             Nhìn thấy cảnh tượng này Khổng Diệp lộ ra vẻ tươi cười, xem ra, lực lĩnh ngộ của Nam Hoàng Sanh Ca và Nam Hoàng Vân Hi đối với lá cây ngô đồng tốt hơn một bậc, sợ rằng Nam hoàng Thanh Nhược sẽ rơi vào thế hạ phong rồi, với sự tiến lên không ngừng, khoảng cách càng lúc càng xa, Nam Hoàng Sanh Ca và Nam Hoàng Vân Hi vẫn vậy song song tiến lên, gần như đồng bộ.  

             Ánh mắt Khổng Diệp lóe lên, nhìn về phía Nam Hoàng Vân Hi, ánh mắt Tần Vấn Thiên liếc qua, nhìn chằm chằm vào hắn, nói:  

             - Cuộc tranh phong cuối cùng, ta cho rằng vẫn nên giao cho ba vị Thánh Nữ Nam Hoàng Thị, chúng ta chỉ cần bảo vệ, không khiến các nàng bị quấy nhiễu là được.   

             - Ta đã nắm chắc phần thắng, tại sao phải nhường?  

             Khổng Diệp nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, mở miệng nói, khiến ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, nhìn chằm chằm đối phương.  

             Khổng Diệp này, lòng tự tin thật mạnh mẽ, hắn nói, hắn đã nắm giữ phần thắng, là cho rằng hắn có thể dễ dàng đánh thắng Tần Vấn Thiên, trục xuất Nam Hoàng Vân Hi, khiến Nam Hoàng Sanh Ca đoạt được truyền thừa sao?   

             - Nếu ngươi thua, người hộ chiến như ngươi, chẳng phải sẽ làm liên lụy đến Thánh Nữ Nam Hoàng Sanh Ca sao?  

             Tần Vấn Thiên hỏi ngược lại.   

             - Ta là người hộ chiến, tất nhiên sẽ vì nàng chiến đấu.  

             Khổng Diệp thản nhiên nói:  

             - Hơn nữa, ta sẽ không thua.  

             - Nam Hoàng Ngạo Tuyết cũng cho rằng bản thân nhất định đoạt được truyền thừa, nhưng ngay cả nơi này cũng không vào được, tự tin quá mức, chính là ngạo mạn không có trí thức.  

             Tần Vấn Thiên nói, ngôn từ giữa hai người, tranh phong tương đối.   

             Khí thế trên người Khổng Diệp phóng ra, không cần phải nhiều lời nữa, nhìn thế cục hiện tại, Nam Hoàng Thanh Nhược rơi vào thế hạ phong, Nam hoàng Sanh Ca và Nam Hoàng Vân Hi vững bước tiến về phía trước, dưới sự nhìn nhận của Khổng Diệp, chỉ cần đánh bại Tần Vấn Thiên người hộ chiến của Nam hoàng Vân Hi, thì có thể ngăn cản Nam Hoàng Vân Hi tiếp tục tiến về phía trước, Nam Hoàng Sanh Ca sẽ trở thành truyền thừa Thánh Nữ, cơ hội như vậy, Khổng Diệp làm sao có thể bỏ qua.  

             Tần Vấn Thiên nhìn thấy cảnh tượng uy lực Tiên Đài đang phóng ra này, đã biết Khổng Diệp muốn đấu chiến, vậy thì chiến.   

             - Oong.  

             Một trận ánh sáng rực rỡ vô cùng đột nhiên phóng ra từ thân thể của Khổng Diệp, giống như Khổng Tước khai bình, Khổng Tước khai bình này phóng ra tiên quang bảy màu, trong phút chốc khiến người ta đắm chìm vào bên trong, tầm nhìn đều trở nên mơ hồ.  

             Ánh mắt Tần vần Thiên nhắm lại, Khổng Diệp xem ra có phân nửa huyết mạch của yêu thú.  

             Chính xác, phụ thân của Khổng Diệp là cường giả nhân loại, mẫu thân lại là một vị Khổng Tước yêu vương.  

             Trên thân khai bình Khổng Tước, không ngờ có rất nhiều tiên ấn đánh ra chém giết, công kích ngay vào lúc Tần Vấn Thiên thất thần, nhanh như tia chớp.   

             Uy lực Tiên Đài của Tần Vấn Thiên điên cuồng phóng ra, khắp cơ thể lưu chuyển tiên quang, hư ảnh Thần Quy hộ thể, tiên ấn đánh ra, đánh nát phòng ngự Thần Quy, tiên niệm của Tần Vấn Thiên bao trùm mảnh không gian này, cho dù không mở mắt chỉ là dùng tiên niệm xem chừng, lại nhìn chằm chằm vào hư ảnh Khổng Tước khai bình kia, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng rực rỡ ngũ sắc, Tần Vấn Thiên vẫn cảm thấy phạm vi tầm nhìn mơ hồ, Quân Mộng Trần nhắc nhở hắn phải cẩn thận với Khổng Diệp cùng với Khương Tử Dục, thực sự đều là nhân vật lợi hại.   

             Sự tự tin của Khổng Diệp xuất phát từ thực lực cường đại.  

             - Đã là thế cục nắm chắc phần thắng, tại sao ta phải nhường ngươi.  

             Giọng nói của Khổng Diệp truyền đến, xung quang thân thể hắn lưu chuyển ánh sáng bảy màu rực rỡ chói lóa, vung tay lên, một vị Khổng Tước khổng lồ đánh ra rất nhiều cổ ấn để chém giết, phá hủy tất cả.   

             Đánh bại Tần Vấn Thiên, Nam Hoàng Sanh Ca chính là truyền thừa Thánh Nữ.

Advertisement
';
Advertisement