Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn lướt qua các Thánh Nữ, chín vị Thánh Nữ, chỉ có sáu người tập trung đủ tám mươi mốt mảnh lá cây ngô đồng.
Sáu vị Thánh Nữ này là: Nam Hoàng Thanh Nhược, Nam Hoàng Sanh Ca, Nam Hoàng Ngạo Tuyết, Nam Hoàng Tây Hoa, Nam Hoàng Ức và Nam Hoàng Vân Hi.
Sáu vị Thánh Nữ này cũng có sáu đội người trợ chiến mạnh nhất, các nàng mới có thể yên tâm lĩnh ngộ, không bị người khác quấy rầy, hiện tại, chỉ dựa vào ngộ tính của các nàng.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy được ngộ tính mạnh nhất là bốn nàng: Nam Hoàng Vân Hi, Nam Hoàng Sanh Ca, Nam Hoàng Thanh Nhược, Nam Hoàng Ngạo Tuyết. Còn Nam Hoàng Tây Hoa và Nam Hoàng Ức đứng thứ hai.
Theo Tần Vấn Thiên, người có hy vọng nhất trở thành truyền thừa Thánh Nữ, tất nhiên sẽ là một trong bốn các nàng, bốn vị Thánh Nữ nhận được tiếng hô vang của người dân Nam Hoàng thị, không chỉ bản thân có thực lực cường đại thiên phú, mà còn có người trợ chiến lợi hại, đương nhiên, Nam Hoàng Tây Hoa và Nam Hoàng Ức cũng không kém.
Hai nàng Nam Hoàng Vân Hi và Nam Hoàng Sanh Ca gần như đồng thời lĩnh ngộ hết tám mươi mốt mảnh lá cây ngô đồng, một khí tức khủng khiếp từ trên người các nàng phóng ra, cuồng phong đảo qua, phía sau các nàng xuất hiện cánh phượng hoàng rực rỡ vô song, hoàn toàn dung nhập vào trong thân thể, trên cánh chim đáng sợ này, giống như lưu chuyển phù văn lưu quang kỳ diệu, ánh sáng lưu chuyển này có đao kiếm sắc bén, còn có khí tức đáng sợ nóng bỏng, lực trùng kích mãnh liệt, tràn đầy lực lượng và cảm giác thẩm mỹ.
- Thật đẹp, nếu không phải biết nàng ấy là con người, thì sợ rằng ta sẽ thật sự cho rằng bản tôn của nàng là thánh thú phượng hoàng.
Quân Mộng Trần thì thào nói nhỏ, Nam Hoàng Vân Hi sinh ra cánh chim là rất tự nhiên, cánh phượng hoàng này dường như vốn nên ở trên người nàng, chính là thuộc về nàng, không chỉ phối hợp, mà còn đặc biệt xinh đẹp, loại xinh đẹp loại này có một nửa thánh khiết, một nửa yêu mị, đẹp đến không nói lên lời.
Nam Hoàng Vân Hi mở mắt ra, hai cánh chậm rãi động, hình như quen thuộc với cảm giác này, cánh chim của nàng đập vào người Tần Vấn Thiên, nhìn Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ tươi cười ôn nhu, cánh phượng hoàng này có thể làm cho thực lực của nàng mạnh hơn vài phần, không hổ danh là tổ địa Nam Hoàng thị, quả nhiên kỳ diệu vô cùng.
Cánh chim của nàng vỗ nhẹ, lập tức từng mảnh lá cây ngô đồng bay ra, bắn về phía xa, ba vị Thánh Nữ khác nhìn thấy một cảnh tượng như vậy lại hoàn toàn không có vẻ mừng rỡ, sáu người Nam Hoàng Vân Hi đã linh ngộ dung nhập hơn nửa lá cây ngô đồng vào trên người hóa thành cánh phượng hoàng, các nàng cho dù lĩnh ngộ tất cả các lá còn lại cũng không đủ, cánh phượng hoàng này thật không có duyên với các nàng.
- Lên cánh chim của ta.
Nam Hoàng Vân Hi mở miệng nói, khiến cho đồng tử của Tần Vấn Thiên co lại, lại nghe Nam Hoàng Vân Hi tiếp tục nói:
- Chúng ta phải vào không gian tầng tổ địa tầng tiếp theo, chỉ có sinh ra cánh phượng hoàng mới có thể đi vào trong đó, các ngươi hãy nắm lấy phía sau cánh chim của ta, nắm chặt không nên buông tay, ta dẫn các ngươi tiến vào trong.
Vừa dứt lời, thân thể Nam Hoàng Vân Hi lơ lửng ở khoảng không, Tần Vấn Thiên gật đầu, không có nhiều lời, ba người đi thẳng tới cánh phượng hoàng rực rỡ bên trái của Nam Hoàng Vân Hi, nắm lấy linh vũ không buông.
Ở chỗ của Nam Hoàng Sanh Ca cũng phát sinh cảnh tượng tương tự, sau đó, Nam Hoàng Thanh Nhược cùng với Nam Hoàng Ngạo Tuyết lần lượt lĩnh ngộ ra cánh phượng hoàng.
- Oong.
Cuồng phong lóe lên, Nam Hoàng Vân Hi lao về phía trước, giống như một tia chớp màu lửa đỏ.
Đôi mắt của Nam Hoàng Vân Hi cực kỳ xinh đẹp, giống như có ngọn lửa thiêu đốt vậy, nàng nhìn thấy phía trước xuất hiện một cánh cửa hư vô, hóa thành hình vẽ phượng hoàng, cánh phượng hoàng của nàng điên cuồng vỗ mạnh, vọt tới phía trong đó.
- Ầm.
Một lực lượng đáng sợ chấn động trên người của bọn người Tần Vấn Thiên, bọn họ lập tức phát hiện mình quả nhiên đi tới tầng không gian tiếp theo, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nam Hoàng Linh và ba vị Thánh Nữ ở phía vách ngăn không gian lao đến, nhưng căn bản không thể xông vào, điều này chứng minh lời nói của Nam Hoàng Vân Hi.
Tiếp theo, lại có bóng người hạ xuống, đó là Nam Hoàng Sanh Ca, nàng liếc nhìn Nam Hoàng Vân Hi, đôi người trợ chiến của nàng lạnh lùng đảo qua đám người Tần Vấn Thiên, nhất là Khổng Diệp, ánh mắt hắn vô cùng sắc bén, uy áp Tiên Đài tam trọng vô cùng cường đại.
- Trên lá cây đó có cái gì gì?
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên chăm chú nhìn phía trước, mảnh không gian này vẫn đặc biệt đẹp, cây cổ thụ ngô đồng với lá rụng đầy đất, trên mỗi một mảnh lá cây ngô đồng, hình như đều có dấu vết ánh sáng rực cháy.
Nam Hoàng Vân Hi nhìn lá cây ngô đồng bay phất phới trong hư không, Tần Vấn Thiên bọn họ không nhìn thấy được, Nam Hoàng Vân Hi lại có thể nhìn thấy được, đây là tổ địa Nam Hoàng thị.
- Tìm sự sống trong cõi chết.
Nam Hoàng Vân Hi thì thào nói nhỏ, ánh mắt của nàng nhìn về phía trước, nơi đó có một gốc cổ thụ ngô đồng cực lớn che trời, hình như có một vòng xoáy đáng sợ, vòng xoáy giống như là một đường Niết Bàn, có khí tức khủng khiếp từ trong đó tràn ngập ra.
- Từ nơi đó có thể đi về phía mảnh không gian tiếp theo, nhưng ở trên đường Niết Bàn này, cần tìm sự sống trong cõi chết.
Nam Hoàng Vân Hi chỉ vào một phương hướng này nói, bóng người của nàng lướt về phía trước, ba người Tần Vấn Thiên theo sát phía sau.
Lúc này, Nam Hoàng Thanh Nhược ở phía sau cũng tiến vào mảnh không gian này.
- Chỉ có ba vị Thánh Nữ có thể đi qua.
Nam Hoàng Vân Hi nói, Tần Vấn Thiên nghe lời này trong lòng rùng mình, hình như tất cả đều đã được quyết định, ở một mảnh không gian có ba người không có tạo thành cánh phượng hoàng, hiện tại, lại chỉ có ba người có thể đi qua, cho đến người cuối cùng còn lại trở thành truyền thừa Thánh Nữ sẽ phải khổ cực rèn luyện.
Rất nhanh, đám người Tần Vấn Thiên đi tới trên con đường cổ của mảnh Niết Bàn đáng sợ này, một khí tức nóng rực tràn ngập ra, khiến cho Tần Vấn Thiên cảm thấy khủng khiếp, nhưng dù vậy, Tần Vấn Thiên nhìn thấy được Nam Hoàng Vân Hi và Nam Hoàng Sanh không hề do dự đi vào con đường Niết Bàn kia, trong nháy mắt trên người các nàng bốc cháy lên ngọn lửa đáng sợ, nhưng bước chân của các nàng vẫn kiên định đi về phía trước.
- Khổng Diệp, thay ta canh gác con đường Niết Bàn.
Giọng nói của Nam Hoàng Sanh Ca truyền đến, Khổng Diệp khẽ gật đầu, lúc này, Nam Hoàng Thanh Nhược các nàng đi tới, mắt nàng nhìn Tần Vấn Thiên lại liếc mắt về phía đám người Khổng Diệp, nói:
- Con đuờng Niết Bàn có ba người có thể đi vào, thêm ta nữa vừa đúng ba người.
Khổng Diệp và Tần Vấn Thiên liếc mắt nhìn nhau, lập tức tránh ra, Nam Hoàng Thanh Nhược đi vào trong đó, trợ chiến của nàng là Khương Tử Dục đã đi tới, canh gác con đường Niết Bàn đường, bọn họ đều không nói gì với nhau, chỉ nhìn về phía trước, Nam Hoàng Ngạo Tuyết đến, nàng nhìn thấy đã có ba người đi vào Niết Bàn đường, thần sắc lập tức không được tốt.
Nàng ở mảnh không này gian lĩnh ngộ tốn nhiều thời gian, nên bỏ lỡ mất tiên cơ.
Nhưng Nam Hoàng Ngạo Tuyết nàng chính là vị Thánh Nữ mạnh nhất trong Nam Hoàng thị, sao có thể không có vị trí của nàng.
- Tránh ra.
Trợ chiến của Nam Hoàng Ngạo Tuyết, Tông Chiến là Nhân Hoàng Kim Chiến Thiên bước ra một bước, giọng nói cường thế.
Trên người Khổng Diệp có ánh sáng loá mắt, khí thế Tiên Đài tam trọng lưu chuyển vô cùng uy nghiêm, sao có thể nhường ra được.
Tuy Khương Tử Dục chỉ đạt cảnh giới Tiên Đài nhị trọng, nhưng hắn chính là đệ tử Khương thị cổ tộc, thần bí cường đại, một ánh mắt lại khiến người ta cảm giác sắc bén, hơn nữa bên cạnh hắn còn có một vị trợ chiến cường đại là cảnh giới Tiên Đài tam trọng, không thể không nói, Nam Hoàng Thanh Nhược có mị lực rất lớn, hai vị trợ chiến đều đặc biệt lợi hại, cho dù là Nam Hoàng Ngạo Tuyết nhìn thấy cũng khẽ nhíu mày, cuối cùng ánh mắt rơi vào trận doanh của Tần Vấn Thiên.
- Đường Niết Bàn có ba đường, chỉ có ba người có thể đi qua, hiện tại, ba người các nàng mỗi người đều chiếm một Niết Bàn đường.
Những người khác không nhìn thấy rõ, nhưng Nam Hoàng Ngạo Tuyết có thể thấy rất rõ ràng, trước mặt là ba đường vòng xoáy Niết Bàn, không quấy nhiễu lẫn nhau, nhưng cũng chỉ có ba đường, hiện tại, ba người đã bị ngọn lửa ánh sáng chìm ngập, tiến vào sâu bên trong đường Niết Bàn.
- Hay là nhường lại con đường của các ngươi.
Trong nháy mắt, Tông Chiến hiểu rõ ý của Nam Hoàng Ngạo Tuyết, ba đường Niết Bàn, không cần đắc tội với tất cả, chỉ cần đoạt lấy nó là được.
Ba đại trận doanh trước mắt đều có chút lợi hại, nhưng liếc mắt cũng biết một phương yếu thế nhất là trận doanh của đám người Tần Vấn Thiên, có ba vị cảnh giới Tiên Đài nhất trọng, tuy rằng đám người Tần Vấn Thiên đều chứng minh được lực chiến đấu của chính mình, nhưng so với người nơi này, cảnh giới của đám người Tần Vấn Thiên vẫn có vẻ kém hơn.
Tông Chiến của Hoàng Kim Chiến Thiên Điêu, hậu duệ Yêu Đế. Nam Hoàng Ngạo Tuyết là Thánh Nữ mạnh nhất Nam Hoàng thị, Tiên Đài tam trọng. Cho dù chỉ có hai người bọn họ, hình như cũng đủ nghiền ép trận doanh của đám người Tần Vấn Thiên.
- Khi dễ chúng ta sao?
Quân Mộng Trần lóe ra ánh sáng lạnh, hắn có chút khó chịu, thực sự đáng giận, cảnh giới bọn họ hơi thấp một ít, như vậy lại dễ khi dễ sao?
Ba đường Niết Bàn lại cướp cái của bọn họ.
- Không còn thời gian nữa.
Trong nháy mắt khí thế trên người Nam Hoàng Ngạo Tuyết bạo phát, Tiên Đài tam trọng có uy thế vô cùng mạnh mẽ, ép nát tất cả, toàn thân nàng đắm chìm trong ánh lửa, Tiên Đài phượng hoàng hiện lên lập loè, đó cũng là Tiên Đài vương phẩm, lại thêm cảnh giới của nàng khién vòng ánh sáng gia tăng ở trên thân, rực rỡ vô song.
- Ầm, ầm, ầm...
Khí thế trên người người Tần Vấn Thiên, Quân Mộng Trần cùng với Luyện Ngục cũng lập tức bạo phát ra, đối phương ngoại trừ Nam Hoàng Ngạo Tuyết và Tông Chiến ra còn có hai người khác, một người là Nhung Kiêu bại tướng dưới tay Tần Vấn Thiên, cùng với một gã cường giả Tiên Đài nhị trọng khác, vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không thể khiến cho Nam Hoàng Ngạo Tuyết bước vào con đường Niết Bàn, tìm sự sống trong cõi chết, hiện tại còn không biết Nam Hoàng Vân Hi đang trải qua chuyện gì, sợ rằng lực chiến đấu tạm thời bị mất.
Tông Chiến cường thế bước ra, một đòn sát phạt đánh ra, lập tức có chim đại bàng hoàng kim lớn xông đến, ẩn chứa lực công kích khủng bố.
- Mộng Trần ngươi xông lên.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, Quân Mộng Trần bước ra một bước, lưng mang thế giới một phương, một quyền của hắn đánh ra, loạn thiên loạn địa, đập nát tất cả.
Nam Hoàng Ngạo Tuyết đánh ra một đòn về phía Tần Vấn Thiên, phượng hoàng tuyệt thế giống như lợi kiếm, ẩn chứa uy năng đáng sợ xuyên qua.
Uy lực Tiên Đài thánh phẩm hoàn mỹ của Tần Vấn Thiên phóng ra, thân thể lưu chuyển hào quang loá mắt, ảo ảnh thần quy lập lòe, bao phủ thân thể, tiên lực tập trung Phương Thiên Họa Kích, một đòn đánh ra giống như tia chớp hủy diệt, đánh nát công kích của đối phương.
Nhung Kiêu cùng với một người khác xông lên, Luyện Ngục hóa thân thành hình dáng nguyên bản, bảo vệ đầu đường, hai người kia đồng thời xông về phía Luyện Ngục.
- Cút về.
Sau khi Tần Vấn Thiên đánh bại công kích của Nam Hoàng Ngạo Tuyết, Phương Thiên Họa Kích trong tay hắn tập trung tiên lực mạnh mẽ công kích ra, rời khỏi tay bay ra, lao thẳng đến Nhung Kiêu, Phương Thiên Họa Kích này ẩn chứa uy năng kinh thiên hủy diệt, nghiền ép qua hư không, thần sắc Nhung Kiêu hoảng hốt, điên cuồng chống lại, lại thấy có tiếng nổ vang rung trời, Phương Thiên Họa Kích giết chóc lao đến, thân thể hắn điên cuồng lui về phía sau, hóa thành ảo ảnh.
- Phụt!
Thân thể hắn lùi về phía xa vẫn bị đánh cho trọng thương, lực lượng hủy diệt tàn sát bừa bãi, khiến cho sắc mặt Nhung Kiêu tái nhợt, càng khó chịu hơn việc thua trận đó là hắn thậm chí ngay cả một đòn cũng không chịu nổi.
- Ngươi làm càn.
Lúc Nam Hoàng Ngạo Tuyết thấy Tần Vấn Thiên và mình chiến đấu, hắn vẫn phân thân đánh cho Nhung Kiêu bị thương, trên mặt phủ đầy sương lạnh, có sát khí đáng sợ tràn ra!