Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

Khuôn mặt tuấn dật của Tần Vấn Thiên bây giờ chỉ còn lại sự xơ xác tiêu điều lạnh giá, nhìn về phía Luyện Ngục, nói:   

             - Luyện Ngục, đi diệt Tinh Hà công hội của Thiên Ung thành, chó gà không tha.  

             - Rõ, chủ nhân.   

             Thân hình Luyện Ngục lóe lên, trực tiếp phóng lên cao. Thiên Ung thành rất nhỏ, tiên niệm của nàng vừa đảo qua đã biết Tinh Hà công hội ở chỗ nào.  

             Cường giả của Đại Hạ hoàng triều cũng lập tức xuất phát, bắt đầu đi tới những thế lực gia tộc tham dự chuyện hôm nay. Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về phía Dược Hoàng, hỏi:   

             - Dược Hoàng tiền bối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tiên niệm lúc đầu của rất nhiều cường giả Tiên cảnh cũng không chấn áp được Tinh Hà công hội sao?  

             Tần Vấn Thiên và Thân Ngoại Hóa Thân Đế Thiên rời đi Lạp Tử thế giới trước, diệt hoàng cấp thánh tông và những khách đến Tiên Vực, vì đám người Dược Hoàng gặp phải trả thù, cường giả Tiên Đài đều lưu lại tiên niệm ở Dược Hoàng cốc đều được Đế Thiên cứu. Tuy những tiên niệm này không có chiến lực cường đại gì, nhưng dù sao cũng là các Tiên Đài, chỉ cần đứng ra đã có lực chấn áp cường đại tới mức nào. Thế lực như vậy lẽ ra không ai dám động vào Dược Hoàng cốc mới đúng.  

             - Vô dụng thôi, tất cả những tiên niệm đều bị Tinh Hà công hội phá hủy.   

             Dược Hoàng chậm rãi lắc đầu nói:   

             - Khi Tinh Hà công hội từ Lạp Tử thế giới bên ngoài hạ xuống đây, khiến cả Lạp Tử thế giới phải xây dựng lại Tinh Hà công hội, hơn nữa còn bắt đầu hành động càn quét cực kỳ cường thế bá đạo. Trong lúc nhất thời, người của các thế lực ở hoàng cấp Thánh Vực đều cảm thấy bất an, Tinh Hà công hội dùng thủ đoạn cường thế trấn áp thiên hạ. Khi đó, ta cũng cảm giác được bọn họ e rằng rất nhanh sẽ ra tay với Dược Hoàng cốc.  

             - Ta nhận thức được tình hình nghiêm trọng, liền lập tức quyết định đưa một đám người tới Tiên Vực tránh nạn. Người Trượng Kiếm tông cũng tới thăm hỏi Dược Hoàng cốc, đúng lúc có không ít người muốn đi đến Tiên Vực trước, vì vậy ta liền đưa Trượng Kiếm tông cùng một nhóm người của Dược Hoàng cốc đi. Vốn định để Khuynh Thành đi cùng, nhưng nha đầu quật cường kia không chịu rời đi, nói phải đợi ngươi trở về. Nhưng khi đó, bản thân ta cũng không ý thức được vấn đề sẽ nghiêm trọng đến thế. Sau này, người của Tinh Hà công hội hình như lần lượt từ Tiên Vực hạ xuống Lạp Tử thế giới, bọn họ đánh Dược Hoàng cốc...  

             Dược Hoàng nói, thân thể khẽ run. Dung nhan già nua này dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng đi về cõi tiên. Nếu không lấy đan dược bảo vệ mạch máu,e rằng hắn đã chết từ lâu.  

             - Các cường giả lưu lại tiên niệm đều bị tiêu diệt trực tiếp, bọn họ nói những cường giả kia lẽ ra không nên xen vào việc của người khác. Nếu không, dù bản tôn nằm xuống, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, ta cũng liều cái mạng này đánh một trận, liều mạng nghiền nát Tiên Đài, dẫn theo một đám người trốn thoát. Sau khi Dược Hoàng cốc bị diệt, chúng ta bắt đầu chạy thoát thân. Nếu không phải nghĩa phụ ngươi Diệp Thanh Vân hộ vệ trái phải, e là chúng ta cũng không trốn được đến hôm nay.  

             Mắt của Dược Hoàng đỏ ngầu, có một ngọn lửa thù hận dâng lên:   

             - Tất cả xảy ra quá nhanh, lão nhân như ta đã sớm sống đủ, chết cũng không có gì đáng tiếc, nhưng rất nhiều người trẻ tuổi như vậy của Dược Hoàng cốc, phần lớn cũng bị tiêu diệt.  

             - Dược Hoàng tiền bối, cái này không thể trách ngươi. Ta sẽ truyền cho ngươi một tiên pháp, tiền bối thử cố gắng tu hành, có lẽ còn có cơ hội đúc lại Tiên Đài.   

             Trong lòng Tần Vấn Thiên lạnh lẽo, Tinh Hà công hội.  

             - Tiên Đài chính là căn cơ của cường giả Tiên cảnh, một khi bị nghiền nát tức là đã không còn hi vọng.   

             Dược Hoàng lắc đầu.  

             - Không thử làm sao biết, tiền bối hãy tin tưởng ta.   

             Tần Vấn Thiên nhìn Dược Hoàng trịnh trọng nói. Dược Hoàng gật đầu, nơi mi tâm của Tần Vấn Thiên có một ánh sáng mạnh dẫn theo một luồng tiên niệm dẫn chém Tiên Đài, mang thuật pháp nghịch thiên cải mệnh này truyền cho Dược Hoàng.  

             - Dược Hoàng tiền bối, Tinh Hà công hội ở Lạp Tử thế giới có bao nhiêu cường giả đỉnh cấp?   

             Tần Vấn Thiên lại hỏi, chuyện này cần biết rõ ràng mới được.  

             - Ta cũng không biết rõ. Hiện nay cũng không nhiều, chắc không vượt quá mười vị, nhưng điều ta e ngại chính là thế lực đằng sau Tinh Hà công hội, bọn họ trực tiếp chém giết tiên niệm của các tiên giả, uy hiếp bọn họ, có thể nói cực kỳ cường thế. Hiển nhiên ở Tiên Vực này, bọn họ có khả năng sở hữu một lực lượng rất kinh khủng. Vấn Thiên, ngươi dẫn những người này rời khỏi Tiên Vực trước đi. Tiên Vực mênh mông, bọn họ muốn truy sát cũng không khó khăn như vậy.  

             - Tiểu tử, ngươi đi hoàng cấp Thánh Vực một chuyến, tra xét tổng bộ của Tinh Hà công hội có bao nhiêu cường giả. Ta sẽ báo danh ngươi cho ngươi sử dụng truyền tống phù, chỉ có chút không đúng liền lập tức lui lại. Với sự biến hóa khôn lường của ngươi kết hợp với năng lực thu lại khí tức, bọn họ sẽ không theo dõi được.   

             Tần Vấn Thiên nhìn về phía Tiểu Hỗn Đản trong hư không, nói.  

             - Được, ta sẽ lập tức xuất phát. Khuynh Thành, đợi ta quay lại sẽ trò chuyện tiếp với ngươi.   

             Tiểu Hỗn Đản nhìn Mạc Khuynh Thành giơ móng vuốt, lập tức phóng lên cao, hóa thành Kim Sí Đại Bằng. Gió lốc nổi lên, đi về phía xa.  

             Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Tần Vấn Thiên đối mặt với kẻ địch như vậy cũng không dám khinh thường, trước tiên phải nắm được tình hình thực sự của Tinh Hà công hội.  

             - Tiểu Hỗn Đản sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?   

             Mạc Khuynh Thành có chút không yên lòng nói.  

             - Sẽ không, hắn rất tinh khôn, không có cường giả Tiên Đài tam trọng nào có thể lưu lại hắn, Tinh Hà công hội đánh Lạp Tử thế giới cũng không xuất động quá nhiều người mạnh mẽ, hơn nữa trên người hắn còn có phù truyền tống, còn có thể biến thành thú nhỏ, truyền tống rời đi liền chui xuống mặt đất, dù phát động tiên niệm cũng không thể phát hiện ra hắn.   

             Tần Vấn Thiên nói.  

             - Được.   

             Mạc Khuynh Thành khẽ gật đầu.  

             - Ta sẽ báo thù cho Dược Hoàng cốc.   

             Tần Vấn Thiên nắm tay Khuynh Thành, nói.  

             - Vấn Thiên, tạm thời ta không muốn báo thù. Chúng ta đi Tiên Vực trước, sau đó đợi khi cường đại chúng ta sẽ bàn lại chuyện báo thù này.   

             Dược Hoàng kiên quyết cự tuyệt, nói. Tần Vấn Thiên nắm giữ thiên phú nghịch thiên, hơn năm mươi năm đã tiến lên tiên vị. Đây là chuyện đáng sợ tới mức nào đối với cường giả cảnh giới Tiên Đài. Người khoảng năm mươi tuổi chính là còn rất nhỏ, bởi vậy tướng mạo của hắn căn bản sẽ không thay đổi, hơn nữa khí chất sẽ càng lộ vẻ siêu phàm thoát tục.  

             Tư chất như vậy, đương nhiên Dược Hoàng không hy vọng Tần Vấn Thiên sẽ nhất thời kích động rồi bị hủy ở chỗ này.  

             Mạc Khuynh Thành cầm lấy tay Tần Vấn Thiên, đôi mắt đẹp nhìn Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên có thể cảm giác được sự lo lắng và khẩn trương của nàng.  

             - Vấn Thiên, quả thật lúc này không thích hợp báo thù. Thời gian dài hơn, tiềm lực của ngươi cũng lớn hơn, tương lai nhất định có thể tạo nên thành tựu vương giả trong chúng tiên, không cần làm ngay lúc này.   

             Diệp Thanh Vân khuyên nhủ. Tất cả mọi người đều nhìn vào Tần Vấn Thiên, trong mắt mang theo lo lắng. Bọn họ đều muốn mở miệng khuyên hắn, không để hắn báo thù.  

             Bọn họ hiểu tính cách Tần Vấn Thiên, ân oán rõ ràng, toàn thân thiết huyết, thời kỳ thiếu niên đã dám vì nghĩa phụ Tần Xuyên ngăn cản đường của hoàng tử Sở Thiên Kiêu.  

             Tư chất của Tần Vấn Thiên cao tới mức nào. Hắn là tiên, đứng ở đỉnh cao trong thế giới loài người. Năm đó, Thánh Hoàng của hoàng cấp thánh tông mới là tiên, khống chế thiên hạ, ai dám không theo. Dược Hoàng cũng là tiên, Tần Vấn Thiên trẻ tuổi như vậy đã thành tiên, bọn họ đều là người thân của Tần Vấn Thiên. Mạng của Tần Vấn Thiên quý giá hơn bọn họ rất nhiều. Bọn họ nhất quyết không thể để hắn nhất thời kích động rồi bị hủy ở chỗ này.  

             - Ta sẽ không kích động.   

             Tần Vấn Thiên nhìn từng ánh mắt quan tâm mình, trong lòng chảy qua chút ấm áp. Những năm gần đây ở Tiên Vực, ngoại trừ Thanh Nhi, rất ít khi hắn cảm nhận được cảm giác thân thiết như vậy. Hiện tại, người thân của hắn đều ở trong này, mặc dù có huyết hải thâm cừu vẫn không muốn để hắn đi mạo hiểm.  

             - Nhất định không cần làm loạn lên.   

             Dược Hoàng lại trịnh trọng dặn dò:   

             - Xem như là vì Khuynh Thành.  

             - Đúng vậy.   

             Trong lòng Tần Vấn Thiên cũng không rõ tư vị gì, tu vi của Dược Hoàng tiền bối bị phế, Dược Hoàng cốc bị diệt, hắn vẫn trịnh trọng khuyên hắn như vậy, lo sợ hắn gặp nguy hiểm.  

             Nhìn từng bóng người quen thuộc trước mắt, đều là người thân nhất của hắn ở thế giới. Tần Vấn Thiên hắn đương nhiên không thể xảy ra chuyện gì, nếu hắn xảy ra chuyện, những người thân hắn nên làm gì đây?  

             Nhưng, thù này không báo, uổng thân nam nhi.  

             Xoay người, Tần Vấn Thiên liếc mắt nhìn qua Tần phủ đã hóa thành đống đổ nát, Bạch Thanh Tùng đi lên phía trước, nói:   

             - Vấn Thiên, Tần phủ bị phá hủy thành như vậy, nhiều người như vậy, tạm thời đến Bạch phủ nghỉ ngơi trước đã. Ta đã phân tán người hầu, Bạch phủ rất lớn.  

             Tần Vấn Thiên nhìn lão già tóc trắng trước mắt hiện ra sự già nua dường như đã vào tuổi bảy mươi, ánh mắt lão nhìn hắn vẫn rất sáng, dường như còn mang ý chờ đợi.  

             Tần Vấn Thiên hiểu rõ tâm tình của Bạch Thanh Tùng. Năm đó, ân oán hóa giải, nhưng trong lòng Bạch Thanh Tùng vẫn có khúc mắc, thời kỳ thiếu niên của Tần Vấn Thiên thường ở Bạch gia, nhưng lần cuối cùng ở Bạch gia, hắn lại muốn giết Tần Vấn Thiên. Hắn hi vọng Tần Vấn Thiên có thể bước vào Bạch gia lần nữa, lòng hắn sẽ khá hơn một chút. Ở phía sau Bạch Thanh Tùng, đôi mắt đẹp của Bạch Thu Tuyết cũng nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.  

             - Vấn Thiên, những năm gần đây, Bạch thúc thường xuyên đến Tần phủ bồi phụ thân chơi cờ. Dù tai vạ đến nơi cũng nhất quyết cùng Tần phủ đối diện.   

             Tần Dao đứng bên cạnh nói. Trước đây nàng chính là hận Bạch gia thấu xương, nhưng hơn hai mươi năm trôi qua đã thay đổi quá nhiều thứ.  

             Khi Tần phủ gặp đại nạn, Bạch Thanh Tùng và Bạch Thu Tuyết chưa từng rời đi, có thể thấy được tình nghĩa chân thành của họ.  

             - Được. Đã nhiều năm như vậy, ta cũng rất muốn đi thăm Bạch phủ.   

             Tần Vấn Thiên cười gật đầu nói:   

             - Bạch thúc, Tình nha đầu có tin tức gì không?  

             - Ai.   

             Bạch Thanh Tùng thở dài, lắc đầu nói:   

             - Ta xin lỗi Tình nha đầu. Năm đó, nếu không phải ta cư xử như vậy với ngươi, nàng cũng sẽ không rời đi trong cơn tức giận.  

             - Tình nha đầu không sao, nàng rất có khả năng sẽ đi đến Tiên Vực.   

             Trong đôi mắt Tần Vấn Thiên dường như hiện lên bóng dáng của một thiếu nữ thanh thuần đáng yêu. Hắn cũng rất muốn gặp Bạch Tình, đợi một thời gian nữa hắn sẽ đi một chuyến đến vách núi Ma Tượng nhìn xem.  

             - Hi vọng như vậy. Chúng ta đi thôi.   

             Bạch Thanh Tùng khẽ nói, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về phía Bạch phủ.  

             Chuyện hôm nay sẽ tạo nên địa chấn ở Thiên Ung thành, Tần Vấn Thiên trở về, cường thế huỷ diệt thế lực của Tinh Hà công hội. Ở Thiên Ung thành trong trận đại khai sát giới, những thế lực bị diệt trở thành đối tượng bị giễu cợt, với chút thực lực như này cũng nghĩ bỏ đá xuống giếng. Tranh đấu giữa Tinh Hà công hội và Tần Vấn Thiên, những thế lực nhỏ bé như bọn họ sao có thể tham dự vào được, lập tức sẽ tan thành mây khói.  

             Ở Bạch gia, Bạch Thanh Tùng sắp xếp chỗ ở cho mọi người, Tiểu Hỗn Đản cũng đã trở về. Hắn nói cho Tần Vấn Thiên biết, hắn ở Tinh Hà công hội nhìn thấy bảy vị cường giả Tiên Đài, bọn họ cũng đã biết chuyện của Thiên Ung thành, nhưng không có hành động gì, hình như đang chờ gì đó.  

             Tần Vấn Thiên và mọi người tập trung lại một chỗ nói chuyện rất lâu mới đi về nghỉ.  

             Đêm, sự yên lặng bao trùm, trong một tòa viện, chỉ có hai người Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành ngồi trên ghế mây. Mạc Khuynh Thành dựa vào trong lòng Tần Vấn Thiên, lẳng lặng hưởng thụ giây phút yên lặng này.  

             - Ngươi thật sự sẽ không quay về Tiên Vực sao?   

             Mạc Khuynh Thành ngẩng đầu, dung nhan tuyệt mỹ nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.  

             Tần Vấn Thiên nhẹ vỗ về mái tóc của nàng, cười nói:   

             - Khuynh Thành, ta sẽ có chừng mực. Thù này, ta nhất định phải báo.  

             - Ta tin ngươi. Nhưng ngươi cũng phải nhớ kỹ, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ đi theo ngươi.   

             Mạc Khuynh Thành ôn hòa cười, giọng nói đặc biệt bình tĩnh. Nàng ôm chặt Tần Vấn Thiên, dường như sợ hắn sẽ biến mất vậy.  

             Tần Vấn Thiên nhìn này dung nhan tuyệt sắc trước mặt, tâm hắn dường như muốn dung hòa vào nàng, đầu hắn ngả về phía trước, hôn môi Mạc Khuynh Thành. Mạc Khuynh Thành cũng ôm hắn chặt hơn, thoả thích đáp lại hắn.  

             Ngọn lửa trên người Tần Vấn Thiên hừng hực thiêu đốt, bế thân thể hoàn mỹ không sứt mẻ này lên, đi về phía trong gian phòng.  

             Một đêm này tuyệt vời như thế!

Advertisement
';
Advertisement