Sau khi Tần Vấn Thiên quay người rời đi, sắc mặt mọi người trong phủ Kỳ Vương tái mét, Dương An luyện thành Tiên Đài hoàn chỉnh, không ngờ không chịu nổi một đòn.
Đều là cảnh giới Tiên Đài, không ngờ sự chênh lệch lại lớn như vậy, Tần Vấn Thiên làm sao có thể cường đại như vậy.
- Dương An.
Chỉ thấy từng bóng người rơi xuống trước người Dương An, một vị lão nhân thần sắc u ám, nói:
- Xương cốt vỡ vụn, Tiên Đài xuất hiện vết nứt, một đòn thật là độc ác, đây là muốn phế bỏ Dương An sao.
Vừa nói ánh mắt của hắn vừa nhìn về phía bóng lưng đang rời đi của Tần Vấn Thiên, thần sắc lạnh lùng vô cùng.
- Tự rước lấy nhục, đừng trách người khác.
Xích Đồng Hầu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Phủ Kỳ Vương các ngươi cũng buồn cười, tìm người khiêu chiến để rèn luyện Dương An, coi người khác là đồ ngu sao, không phá Tiên Đài của Dương An đã lạ hạ thủ lưu tình rồi, chẳng lẽ các ngươi nghĩ rằng hắn không phá được?
Người của phủ Kỳ Vương không lời chống đỡ, bọn họ cũng không nghĩ rằng chênh lệch giữa hai người lại lớn như vậy, chỉ một đòn Dương An đã lập tức bị bắt lấy, công kích mạnh mẽ vừa rồi của Dương An đã thật sự chém lên trên cánh tay của Tần Vấn Thiên, hắn giơ tay đánh xuống, trên cánh tay dường như có khôi giáp vậy, không thể đánh vỡ, coi thường công kích của Dương An đánh cho Dương An một đòn độc ác.
Chỉ có thể nói, thực lực của hai người căn bản không cùng một cấp bậc.
- Người của phủ Kỳ Vương càng ngày càng không có tiền đồ, chủ động khiêu chiến, chiến đấu không được lại muốn cùng nhau công kích, quá mất thể diện, cút đi, nếu như lần sau còn đến đây dương oai, đừng trách ta không khách sáo.
Trường Bình công chúa ngồi ngay ngắn trên đó, lạnh lùng nói, người của phủ Kỳ Vương chỉ có thể nhịn, mang Dương An đi và lui ra ngoài.
Sau khi bọn họ rời khỏi, Linh Nhi thán phục nói:
- Thực lực của Tần đại ca thật mạnh, hắn thật sự chỉ vừa luyện thành Tiên Đài sao!
- Tiên Đài cũng phân trình độ, đều là Tiên Đài, có lục cấp tam phẩm, cho dù giống nhau đều vừa luyện thành Tiên Đài, cùng ở cảnh giới Tiên Đài nhất trọng, Tiên Đài phàm phẩm cũng không có cách nào chống lại vương phẩm Tiên Đài, hơn nữa, Tần đại ca của ngươi rất có thể đã luyện thành Thánh Tiên Đài như trong truyền thuyết, ngàn vạn năm khó gặp.
Trường Bình công chúa chậm rãi nói.
- Tần đại ca thật sự đã luyện thành Thánh Tiên Đài sao?
Trong đôi mắt xinh đẹp của Linh Nhi có chút kỳ dị.
- Ngày trước trời sinh hiện tượng kỳ quái, trừ hắn ra không còn ai khác nữa rồi, ta đoán chắc là Thánh Tiên Đài, hắn đối đầu Dương An, sợ là có thể trực tiếp áp chế Tiên Đài, giết chết đối thủ trong nháy mắt, cùng cảnh giới không có đối thủ.
Trong mắt Trường Bình công chúa có chút sóng dậy, vừa bước vào Tiên Đài thì lập tức luyện thành Thánh Tiên Đài, quá hiếm gặp, dưới sự thử thách của Tiên Đài, Tần Vấn Thiên tiên uy cường thịnh, da thịt xương cốt kinh mạch trải qua sự thử thách của Thánh Tiên Đài cũng hoàn mỹ không còn thiếu sót, toàn phương diện nhất định đều có thể áp chế người cùng cảnh giới.
Đúng lúc này, một tiếng ngân dài truyền đến, ánh mắt mọi người đột nhiên quay lại, nhìn về phía đài tu luyện, chỉ thấy ở đó hồng quang bay lên trời, giống như một mảnh thế giới Luyện Ngục, trời có tường vân, bóng dáng hư ảo của Chu Tước như ẩn như hiện, khủng khiếp dị thường.
- Chu Tước luyện Tiên Đài, hai vị yêu thú đồng bạn của người này cũng đều phi phàm.
Trường Bình công chúa bùi ngùi, Tần Vấn Thiên mới chỉ là cảnh giới Thiên Tượng đã có thể nắm giữ hai vị yêu thú lợi hại như vậy, cùng hắn trưởng thành, ở hoàng cung của Tiên quốc, đều khó mà tìm thấy thuần huyết Chu Tước, ngoài Luyện Ngục Chu Tước ra, còn một con hóa thành Manh Sủng cũng là đại yêu phi phàm.
Lúc này Tần Vấn Thiên đi tới đài tu luyện, nhìn thấy Luyện Ngục hóa thân yêu tiên, thân thể trở nên to lớn hơn, che khuất bầu trời, giống như tuyệt thế hung yêu, màu sắc lông vũ trên toàn thân cũng thay đổi, mỗi một sợi Linh Vũ đều lộ ra khí tức hỏa diễm mạnh mẽ, màu sắc đó giống như ngọn lửa của Luyện Ngục, vô cùng đáng sợ.
Luyện Ngục phát ra tiếng hú ngân dài, dường như vô cùng hưng phấn, sau đó thân thể hắn nhỏ đi, chớp mắt đã tới không trung nơi Tần Vấn Thiên đang đứng, xoay quanh trên đầu hắn, cuối cùng đậu lên trên vai Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên có thể cảm nhận thấy sự hưng phấn của hắn.
Tần Vấn Thiên vươn tay xoa xoa đầu hắn, tâm tình không hiểu sao đã tốt hơn một chút, tuy nói mấy ngày nay hắn cố gắng hết sức kìm chế bản thân không nghĩ đến chuyện của phụ mẫu, nhưng trước sau tâm tình vẫn có chút uất ức, khó có thể tiêu tan.
- Gào!
Lúc này, ánh sáng vàng kim rực rỡ ngập trời, chỉ thấy tiểu hỗn đàn hóa thân đại yêu khủng khiếp, thân thể to lớn vô biên, một tiếng gào thét kinh thiên động địa, trên trời có hư ảnh đại yêu chớp hiện, đáng sợ vô cùng, trên toàn thân thể hắn lưu chuyển Phù Văn màu vàng kim, rực rỡ đến chói mắt.
Nụ cười của Tần Vấn Thiên càng rực rỡ hơn, hai gia hỏa này giống như đang thi đấu vậy, trước sau hóa thân yêu tiên.
Tiểu hỗn đàn liên tục phát ra những tiếng rống lớn kinh thiên, giờ mới dừng lại, sau đó thân thể hắn nhỏ lại lần nữa, luồng uy thế ngập trời vừa rồi dường như trong phút chốc không còn sót lại chút gì, lại trở về hình dáng người thú vô hại, toàn thân trắng tinh, thân thể hắn rung lên một cái, nhảy về phía Tần Vấn Thiên, giống như một đường ánh sáng trắng lao thẳng vào trong lòng Tần Vấn Thiên, sau đó nghiêng đầu nhìn Luyện Ngục, nói:
- May quá đã theo kịp, nếu không cục cưng ta sẽ lại bị mất thể diện.
Giọng nói của hắn vẫn còn non nớt, rõ ràng rất trẻ con, dường như vĩnh viễn không lớn lên vậy, lộ ra vẻ đáng yêu, nhưng một khi biến thân, thì lại trở thành một đại yêu hung ác.
Con ngươi của Luyện Ngục như mỉm cười, nhìn tiểu hỗn đàn.
- Lười không muốn chấp với người không có kiến thức như ngươi.
Một giọng nói trong trẻo vang lên, khiến Tần Vấn Thiên có chút sửng sốt, đôi mắt to tròn của tiểu hỗn đàn cũng chớp chớp, rất là đáng yêu.
Giọng nói này trong trẻo dễ nghe, lộ ra vẻ nữ giới, đúng là giọng nữ.
- Là giống cái?
Tiểu hỗn đoàn chớp mắt nói, thân thể Luyện Ngục chớp hiện, lao ra ngoài, ánh sáng lập lòe, một người thiếu nữ xinh đẹp có khí thế anh hùng xuất hiện trước mặt Tần Vấn Thiên, thân thể nàng giống như khoác lên khôi giáp Luyện Ngục, tinh khí thần tràn ngập, vóc dáng nóng bỏng, lộ ra vẻ yêu mị, còn có vài phần khí thế lạnh lùng, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
- Tiểu hỗn đàn, ngươi muốn tìm cái chết sao?
Trong giọng nói trong treo của Luyện Ngục lộ ra hàn ý, Tần Vấn Thiên cũng thấy sửng sốt, không nghĩ đến Luyện Ngục lại hóa thân trở thành một nữ tử yêu mị lạnh lùng.
Tiểu hỗn đàn dụi dụi mắt, hình như rất kinh ngạc, sau đó lại nhìn Tần Vấn Thiên, giọng điệu non nớt nói:
- Chu Tước cái, quả thật còn hung dữ hơn hổ cái à!
- Khụ khụ.
Tần Vấn Tiên đánh nhẹ lên đầu tiểu hỗn đàn, thấp giọng mắng:
- Đều thành yêu tiên rồi, vẫn bướng bỉnh như vậy.
- Đúng, cục cưng ta cũng đã là yêu tiên rồi, Luyện Ngọc, hay là chúng ta ở cùng nhau đi, nói không chừng có thể sinh ra một đại yêu biến chủng siêu cấp.
- Ngươi cút đi.
Luyện Ngục giận đến mức thân thể run rẩy, đôi mắt xinh đẹp của nàng có chút tủi thân nhìn Tần Vấn Thiên, nói:
- Chủ nhân, người quản hắn một chút.
- Luyện Ngục, ngươi gọi ta là Tần đại ca được rồi.
Tần Vấn Thiên xấu hổ toát mồ hôi.
- Không...vì chủ nhân ta mới có thể sống, tất nhiên phải gọi người là chủ nhân.
Luyện Ngục hình như vô cùng cố chấp, khăng khăng nói, Tần Vấn Thiên đảo mắt nói:
- Vậy ta lệnh cho ngươi gọi ta là Tần đại ca.
- Không!
Luyện Ngục tủi thân bĩu môi, y chang tính tình một thiếu nữ, nhìn thấy thần sắc tủi thân của nàng, Tần Vấn Thiên lại không biết nói gì để chống đỡ, chỉ có thể gật đầu nói:
- Được, được, tùy ngươi.
- Đa tạ chủ nhân.
Luyện Ngục vui mừng mỉm cười, Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm hai gia hỏa, uất ức của mấy ngày nay dần dần tiêu tan, nhìn bọn họ trưởng thành, luôn cùng sát cánh với mình, Tần Vấn Thiên rất vui mừng.
- Đi thôi, chúng ta nên rời đi rồi.
Tần Vấn Thiên nói.
- Tiểu Luyện Ngục, dẫn ta đi.
Thân hình tiểu hỗn đàn lóe lên nhảy vào trong lòng Luyện Ngục, nấn ná vào vị trí đầy đặn của nàng, Luyện Ngục lộ ra thần sắc ghét bỏ, muốn ném ra, chỉ có điều gia hỏa này sống chết cứ ỳ ra đó, Luyện Ngục chỉ có thể nói:
- Vô sỉ.
- Cục cưng ta phải nghỉ ngơi rồi.
Tiểu hỗn đàn nằm ở đó một cách thoải mái, Luyện Ngục lộ vẻ mặt ghét bỏ.
Trường Bình công chúa và Xích Đồng Hầu nhìn Tần Vấn Thiên đi rồi lại quay về, lại nhìn thấy sau lưng hắn là Luyện Ngục cùng với tiểu hỗn đàn đang nằm trong lòng, không nhịn được lộ ra vẻ tươi tươi.
- Công chúa, Hầu gia, mấy năm vừa qua ở đây quấy rầy rồi, Tần Vấn Thiên đã đa tạ, bây giờ hai gia hỏa này đều luyện thành Tiên Đài rồi, ta cũng nên rời khỏi rồi.
- Thật sự không đợi Thanh Nhi?
Trường Bình công chúa nhìn Tần Vấn Thiên mỉm cười.
- Sau khi Thanh Nhi luyện thành Tiên Đài mong rằng công chúa chuyển lời với nàng, ta sẽ quay lại tìm nàng, bất kể người ở phương nào, tim ta đều không thay đổi.
Tần Vấn Thiên nói.
- Được, để hắn tiễn ngươi.
Trường Bình công chúa nhìn Xích Đồng Hầu, chỉ thấy Xích Đồng Hầu nói:
- Các ngươi muốn đến khu vực nào, ta tiễn các người qua đại trận truyền tống, truyền tống qua.
- Khu vực Đông Thánh mười ba châu, đại trận truyền tống sẽ thông đến nơi đó chứ?
Tần Vấn Thiên hỏi nói.
- Trận truyền tống trong hoàng cung có thể truyền tống đến nhiều khu vực trong Tiên Vực, hơn nữa có thể điều chỉnh đại khái phương hướng vị trí, tiện cho việc xuất hành, ngươi muốn đến châu nào?
Xích Đồng Hầu bắt đầu bước đi, Tần Vấn Thiên đi theo sau, đi về phía đại trận truyền tống của hoàng cung.
- Vân Châu.
Tần Vấn Thiên nói.
- Không thành vấn đề, chắc có thể đưa tới Vân Châu, cụ thể là là quận nào thành nào, thì phải xem vận mệnh rồi.
Xích Đồng Hầu nói.
- Không sao, trên người ta có đại bộ tiên binh, đến Vân Châu đại địa, ta tự khắc có thể đến nơi cần đến,
Tấn Vấn Tiên trả lời, trong lúc nói chuyện bọn họ đã đến khu vực đại trận truyền tống, có quân đội hoàng cung canh gác ở nơi đây, Vương Hầu trong hoàng cung mới có tư cách sử dụng.
- Tòa đại trận truyền tống này có thể thông đến Đông Thánh mười ba châu, để ta giúp ngươi điều chỉnh phương hướng vị trí.
Xích Đồng Hầu đi đến một tòa đại trận, đại trận truyền tống ở đây được chế tạo vô cùng tinh diệu, đúng là không gian tu luyện của các nhân vật tông sư trận pháp cấp đại sư.
- Lên đây đi.
Xích Đồng Hầu nói một tiếng, Tần Vấn Thiên bước lên đại trận truyền tống, Xích Đồng Hầu thì lại đi ra, một lát, đại trận khởi động, ánh sáng không gian khùng khiếp xông thẳng lên trời, Tần Vấn Thiên nhìn Xích Đồng Hầu gật đầu, nói:
- Hầu gia, sau này còn gặp lại.
- Sau này gặp lại.
Xích Đồng Hầu cười nói, lời nói vừa dứt, ánh sáng chớp lóe, Tần Vấn Thiên biến mất.
Đông Thánh mười ba châu, Vân Châu đại địa, vùng đất hoang dã bát ngát vô tận ngoài thành của Vô Ưu thành quận Giang Lăng, chỉ thấy một đôi tình nhân đang liều mạng chạy thoát thân, toàn thân nam tử đó dính máu, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy.
- Tuyết Như, nàng đi trước đi, ta ngăn bọn họ lại, không thì chúng ta đều không thoát được.
Nam tử nhìn người yêu xinh đẹp bên cạnh, trong lòng đau nhói, lần này sợ là khó mà thoát được.
- Không, nếu chết thì cùng nhau chết.
Nữ tử lắc đầu nói.
- Tuyết Như nghe ta, súc vật đó không phải muốn nàng chết.
Đôi mắt người thanh niên đỏ ngầu, chỗ vai của trang phục mà nữ tử bên cạnh hắn đang mặc dường như bị xé rách một miếng, lộ ra da thịt trắng nõn, nghe thấy lời này sắc mặt nữ tử tái nhợt, nói:
- Vậy ta sẽ tự sát.
- Nàng đi đi!
Nam tử quát to, đôi mắt nữ tử rơi lệ.
Đúng lúc này, trên hư không, một đường ánh sáng chói mắt phóng tới, lập tức bầu trời dường như có một cánh cửa hư không, thân hình một nam một nữ từ trong đó bước chậm ra, nam tử tuấn tú, nữ tử yêu mị, tư thế oai hùng hiên ngang, vừa nhìn đã biết là nhân vật không tầm thường.
Người xuất hiện này chính là Tần Vấn Thiên và Luyện Ngục, tiêu tan chấn động không gian, bọn họ liếc mắt nhin xung quanh, cũng không biết mình đã đến phương nào!