Ánh mắt Dương An nhìn chằm chằm Kim Sí Đại Bằng đang xoay tròn, trong mắt có sát ý nồng đậm. Chỉ thấy trong thân thể hắn lưu chuyển vô vàn lực lượng quy tắc, hòa cùng một trận gió bão đáng sợ, hóa thành một thanh trường đao kinh thiên. Trường đao này cắt ngang qua không trung, khắp nơi đều lộ ra lực lượng vô địch, nếu chém ra một đao, không biết uy lực sẽ đáng sợ tới mức nào.
Tay Dương An cầm trường đao, chỉ thấy thân hình hắn bay lên như gió, lập tức hạ xuống trước người Tiểu Hỗn Đản, trực tiếp đánh ra một đao. Một đao này ẩn chứa uy lực cực kỳ đáng sợ, có thể chém nát mọi thứ. Tiểu Hỗn Đản cảm nhận được sự nguy hiểm, chim đại bàng bay liệng khắp trời, cánh chim màu vàng hóa thành vô vàn lợi kiếm màu vàng điên cuồng phóng ra, lại không ngừng bị đao quang chém thành bột phấn.
Một tiếng rống to vang lên, Tiểu Hỗn Đản biến ảo quay về bản thể, giống như yêu vương tuyệt thế. Lợi trảo của hắn lộ ra, uy năng ngập trời, một màn phù văn ánh sáng vô hình bao trùm lấy thân thể của hắn, đao chém xuống, tiếng răng rắc truyền ra, màn ánh sáng không ngừng bị nghiền nát, thân thể Tiểu Hỗn Đản điên cuồng lui về phía sau. Chỉ thấy đao quang đảo qua giống như tia chớp, trực tiếp xẹt qua hư không, máu tươi bắn ra, ngay cả thân thể luyện từ vàng ròng này cũng bị đánh nát, tiên uy quá mạnh mẽ.
Ở rất xa, Tần Vấn Thiên nhìn thấy Dương An đang đối phó với Tiểu Hỗn Đản, hắn điên cuồng di chuyển về phía bên này, đại chưởng ấn trong tay phóng ra khắp trời, đánh nát tất cả. Nhưng Mục Phong đánh mãi mà không thành công, sao có thể để Tần Vấn Thiên rời khỏi chiến trường, điều này sẽ trở thành nỗi sỉ nhục của hắn.
- Tiểu tử.
Tần Vấn Thiên đương nhiên nhìn thấy Dương An ra tay với Tiểu Hỗn Đản, trong đôi mắt của hắn có lửa giận đáng sợ thiêu đốt. Khi Mục Phong đánh ra một quyền lưu tinh mang theo sát ý nồng đậm, Tần Vấn Thiên cũng nổi giận gầm lên một tiếng, một thanh trường thương tiên binh xuất hiện trong tay hắn. Trường thương điên cuồng biến lớn, hóa thành một thương kinh thiên, trực tiếp xuyên thủng tiên quyền của đối phương, xuyên qua mọi thứ, đâm về phía thân thể của đối phương.
Thân thể của Mục Phong điên cuồng lui về phía sau, chỉ thấy Tần Vấn Thiên bước chậm trong không trung, trực tiếp bay qua một chiến trường khác. Đúng lúc này, thân thể Tiểu Hỗn Đản bị đao quang chém trúng, máu tươi rơi trong không trung, uy thế kinh khủng trên người Tần Vấn Thiên phóng ra, cầm tiên binh trường thương trong tay phóng ra uy năng mạnh nhất.
Dương An lại chém một đao xuống, tiếp tục công kích Tiểu Hỗn Đản, nhưng lại nghe thấy một tiếng hét lớn kinh thiên động địa truyền đến. Hắn cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt, thân thể lập tức di chuyển, lại nhìn thấy một tiên binh trường thương dài đến trăm trượng. Trường thương xuyên qua không trung, đánh nát mọi thứ, trực tiếp đâm về phía thân thể hắn. Một kích này nhanh như chớp lại mang uy lực kinh người.
Thân thể của Dương An di chuyển nhanh chóng chém một đao về phía trường thương của Tần Vấn Thiên. Hai lực công kích va chạm nhau, thiên địa chấn động, trường thương thế như chẻ tre, đánh nát lực lượng biến thành đại đao, thân thể Dương An lại lập tức sử dụng năng lượng gió để thay đổi vị trí, tránh thoát một đòn kinh người này.
- Đông.
Tần Vấn Thiên bước chậm trong không trung, trực tiếp đi tới bên cạnh Tiểu Hỗn Đản, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương An, nói:
- Hoàng cung của Trường Thanh Tiên quốc, đệ tử của Vương Hầu, hôm nay Tần mỗ xem như hiểu được độ vô sỉ của các ngươi, quả thực khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Mục Phong bước chậm đến, cùng đứng vể phía Dương An trên không trung, thần sắc hai người rất khó coi. Bọn họ đều là nhân vật Tiên Đài, Tiên Đài ra tay vốn đã đuối lý, hiện tại, không ngờ còn không bắt được một người một thú này, buồn cười chính là hôm nay nhiều người đều hiển nhiên nhằm vào Tần Vấn Thiên như vậy, nhưng vẫn bị Tần Vấn Thiên hung hăng làm nhục một trận.
- Yến hội lần này, Tần mỗ xem như đã lĩnh giáo đủ rồi. Tần mỗ xin cáo từ.
Tần Vấn Thiên và Tiểu Hỗn Đản đều chuẩn bị rời đi, nhưng lại nghe thấy Dương An lạnh lùng mở miệng:
- Ngươi nghĩ mình có thể rời khỏi dễ dàng như vậy sao?
- Ngươi mở tiệc chiêu đãi, ta tới tham gia tiệc rượu, như vậy đã đủ lễ nghĩa rồi. Chẳng lẽ ngươi còn muốn Tần Vấn Thiên ta để lại mạng ở nơi này sao?
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Dương An. Hắn đã sinh ra sát ý, tuy những đệ tử trước mắt của Vương Hầu đều đố kị với hắn, có thành kiến với hắn, nhưng hắn vẫn có thể lý giải không đến mức muốn giết bọn họ, nhưng hiện tại, những người này dường như đã vượt qua biên giới, khiến hắn sinh ra sát ý.
- Ngươi làm loạn tiệc rượu, còn không để hoàng cung Vương Hầu vào trong mắt, không để lại một công đạo, đã định rời đi sao?
Dương An lúc này đã ở vào thế đâm lao phải theo lao, trong lòng có ma quỷ, lửa giận này cũng không có cách nào nuốt trôi. Hắn vừa mới tiến vào Tiên Đài, vốn tưởng mình sẽ như ánh sáng sáng rực cả bầu trời, nhưng sau khi xuất quan lại nghe được tin tức của Thanh Nhi và Tần Vấn Thiên. Hắn vốn định mời Tần Vấn Thiên đến đây để giết chết uy phong của hắn khiến hắn biết khó mà lui, lại không ngờ sẽ bị Tần Vấn Thiên làm loạn tất cả kế hoạch.
Hiện tại, để Tần Vấn Thiên nghênh ngang rời đi như vậy, hắn không dám.
Tần Vấn Thiên cười lớn một tiếng, nhìn lướt qua Dương An, trường thương trong tay chỉ về phía hắn, lạnh lùng mở miệng:
- Dương An, đây là Tiên quốc hoàng cung, ta không muốn làm đến cùng, nếu không ngươi cũng chẳng là cái thá gì, thật sự cho rằng bản thân có thể khiến ta lưu lại đây sao, còn muốn ta nói rõ công đạo cho ngươi, đúng là tức cười, loại như ngươi cũng xứng sao?
- Không thử một chút làm sao biết được.
Thần sắc Dương An càng thêm thâm trầm.
- Thử xem?
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn về phía không trung:
- Ta biết không ít tiền bối trong hoàng cung đang nhìn xem, chuyện đúng sai chắc các vị còn rõ ràng hơn Tần mỗ, đệ tử của Vương Hầu dường như đang khinh người quá đáng, Tần mỗ ta đã sắp không nhẫn nhịn nổi nữa. Nếu Kỳ Vương phủ không nhờ người ngăn cản Dương An tự rước lấy nhục, còn mạnh mẽ muốn ta lưu lại đây, ta sẽ thật sự cho rằng các ngươi muốn quyết đánh một trận sinh tử với ta.
Lời nói cuồng ngạo của Tần Vấn Thiên khiến mọi người xung quanh đều phải trợn mắt há mồm, quá cuồng vọng. Tần Vấn Thiên quả thực vô cùng điên cuồng, nếu Kỳ Vương phủ thật sự không phái người ngăn cản Dương An, hắn còn muốn lấy mạng của Dương An hay sao?
E rằng ngay cả Dương An cũng nuốt không trôi được cơn giận này, hơn nữa nơi này chính là Kỳ Vương phủ.
Quả nhiên, Dương An nghe Tần Vấn Thiên nói như vậy, tiên uy trên người cuồng bạo phóng ra, vô cùng đáng sợ, khí thế trên người hắn cuồn cuộn không ngừng, hai mắt nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, thân thể chậm rãi di chuyển về phía trước, biểu lộ ý không muốn bỏ qua.
- Ta thật sự muốn xem thử, ngươi định quyết sinh tử với ta thế nào.
Thân hình của Dương An di động, trong tay cũng xuất hiện tiên binh, chính là một thanh đao. Thanh đao này vô cùng sắc bén, đao quang không ngừng chiết xạ lộ ra hàn ý thê lương lạnh lẽo, dường như luồng khí lạnh này cũng có thể giết người.
- Đi.
Tần Vấn Thiên thu lại trường thương, đưa lưng về phía Dương An. Tay phải của hắn xuất hiện một thanh kiếm, yêu kiếm xẹt qua bàn tay, máu dung hòa vào bên trong, tiếng yêu kiếm vang vọng, một yêu uy đáng sợ phóng ra, tỏa khắp thiên địa, đồng thời tay trái của Tần Vấn Thiên nắm chặt lại, hóa thành cánh chim đại bàng, trong phút chốc, thân thể Tần Vấn Thiên dường như thật sự hóa thành chim đại bàng.
- Đúng là đồ kiêu ngạo.
Thân thể Dương An lao ra nhanh như gió, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng gần như đồng thời, thân thể Tần Vấn Thiên cũng biến mất, trong không trung xuất hiện từng tàn ảnh của Đại Bằng, tiếng gió gào thét, vô cùng đáng sợ.
Bước chân của Dương An dừng lại, trường đao của hắn trực tiếp chém giết, nhưng chỉ toàn chém trúng tàn ảnh.
Dương An phóng ra tiên niệm, không có ai, chỉ có chim đại bàng. Tần Vấn Thiên dường như hóa thân thành chim đại bàng, thậm chí ngay cả kiếm ý cũng không có, yêu kiếm dường như cũng hóa thành chim đại bàng. Cả mảnh thiên địa này chỉ có chim đại bàng.
- Thật nhanh!
Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía không trung, nhanh đến mức cái gì xảy ra cũng không thấy rõ, chỉ có từng tàn ảnh chim đại bàng vây xung quanh thân thể Dương An. Dương An vung trường đao lên, vô vàn năng lượng lập tức bao phủ thân thể hắn, đề phòng Tần Vấn Thiên bất ngờ đánh ra sát chiêu.
- Oong, oong...
Vô vàn Đại Bằng rơi xuống hóa thành vô số tàn ảnh xông về phía thân thể Dương An. Dương An nổi giận gầm lên một tiếng, uy lực của Tiên Đài điên cuồng bạo phát, lực lượng quy tắc hóa thành gió bão kinh thiên, xông thẳng lên trời, hủy diệt tất cả, những tiếng nổ ầm ầm ầm không ngừng vang lên. Một tích tắc này dường như Tần Vấn Thiên đã phát động công kích, không ngừng có chim đại bàng công kích hắn mang uy lực đáng sợ.
Một tàn ảnh chim đại bàng nhanh như chớp sát phạt qua, so với gió còn nhanh hơn, xông về phía Dương An, công kích trực tiếp đi qua khe hở, trong mắt Dương An bất chợt chiết xạ ra một luồng kiếm quang, thần sắc hắn đại biến, kiếm ngân vang, kiếm quang giống như mưa, chợt lóe lên.
- Phụt...
Một tiếng động khẽ tiếng truyền đến, máu tươi bắn ra, đám người chỉ thấy một thân thể Đại Bằng hạ xuống không trung, sau đó bóng người Đại Bằng này hóa thành hình người, bất ngờ đây chính là do Tần Vấn Thiên và Yêu Thần biến thành.
Hai tay Dương An che cổ họng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, trường đao trong tay cũng đã rơi xuống.
Cảnh tượng như vậy, khiến người nhìn thấy liền giật mình.
Dương An có tu vi Tiên Đài cảnh, Kỳ Vương thế tử, bị Tần Vấn Thiên có tu vi cảnh giới Thiên Tượng dùng một kiếm lập tức giết chết.
- Đông.
Một cỗ uy nghiêm đáng sợ hạ xuống, lập tức có mấy bóng người đồng thời xuất hiện. Chỉ thấy một người đi đến bên cạnh Dương An, tiên quang cường đại bao phủ Dương An, sau đó đút một viên đan dược vào miệng Dương An. Chỉ thấy vết thương nơi cổ họng của Dương An nhanh chóng khép lại, máu tươi dần dần ngừng chảy. Đối với cảnh tượng như vậy Tần Vấn Thiên cũng không cảm thấy bất ngờ, nơi này là Kỳ Vương phủ, một kiếm này không thể lấy mạng cường giả cảnh giới Tiên Đài như Dương An.
Không lâu sau, vết thương của Dương An đã hoàn toàn khép lại, ánh mắt của hắn âm trầm đáng sợ, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.
- Nực cười.
Tần Vấn Thiên châm chọc cười, vẻ mặt tươi cười như vậy càng thêm kích thích Dương An.
- Tiểu tử, gan ngươi cũng lớn đấy.
Chỉ thấy một ánh mắt uy nghiêm của người trung niên nhìn Tần Vấn Thiên, trong đôi mắt mang theo vài phần hàn ý. Người này chính là Tiên Vương cường giả của Kỳ Vương phủ, thực lực vô cùng đáng sợ.
- Không dám, lá gan ta vẫn hơi nhỏ, nếu không một kiếm kia đã trực tiếp giết chết hắn. Nhưng tiền bối cũng phải quản giáo hắn cho tốt, người như hắn vứt ra ngoài e rằng sống không nổi mấy ngày, chết cũng không biết mình chết thế nào. Hôm nay nếu không phải ở Kỳ Vương phủ, hắn đã là người chết.
Tần Vấn Thiên châm chọc nói, nhìn cũng không thèm nhìn Dương An.
Dương An xiết chặt hai tay thành nắm đấm, trong mắt hiện lên sát niệm đáng sợ, trong lòng đám người phía dưới chấn động. Tất cả chuyện xảy ra hôm nay đều vượt ngoài dự đoán của bọn họ, bọn họ hiển nhiên không ngờ Tần Vấn Thiên sẽ cường thế như vậy, bá đạo như vậy, hơn nữa còn có thực lực mạnh mẽ như vậy.
Bọn họ hiểu rõ, e rằng sau trận chiến này, Tần Vấn Thiên sẽ trở thành tâm ma của Dương An, hắn sẽ hận Tần Vấn Thiên thấu xương, không giết được Tần Vấn Thiên, hắn vĩnh viễn đừng nghĩ muốn quên đi lần sỉ nhục này.
- Ha ha.
Cường giả này mỉm cười, nói:
- Trưởng bối của ngươi có phải cũng nên quản giáo ngươi thật tốt hay không, ngông cuồng như vậy, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
- Chẳng lẽ nhân vât của Kỳ Vương phủ như tiền bối cũng muốn xuống tay với ta sao?
Tần Vấn Thiên cười lạnh nói.
- Tuy ngươi là bằng hữu của công chúa, nhưng nếu Kỳ Vương phủ lấy ân oán cá nhân giáo huấn ngươi một chút, cũng không có quan hệ gì với Tiên quốc, e rằng không ai dám để ngươi đi?
Cường giả Tiên Vương này thoáng cười nói. Tuy hôm nay biểu hiện của Dương An có chút không thỏa đáng, nhưng dù sao cũng là thế tử của Kỳ Vương phủ hắn.
Tần Vấn Thiên này là một nhân vật, nhưng lại quá ngông cuồng khiến Kỳ Vương phủ hắn mất hết mặt mũi, hắn quả thật muốn xem thử lá gan của Tần Vấn Thiên lớn tới mức nào.
- Ta vẫn khuyên tiền bối không nên làm loại chuyện như vậy.
Tần Vấn Thiên mỉm cười:
- Nếu như không quan hệ đến Tiên quốc, Kỳ Vương phủ lấy ân oán cá nhân đối phó ta, e rằng Kỳ Vương phủ ngươi cũng không chịu nổi cái giá phải trả đâu!