Một đòn đánh xuống này khiến trong lòng Thanh Nhi chấn động cực mạnh. Nàng không thể nào ngờ được lại xảy ra chuyện như thế.
Rõ ràng là nàng đã quát bảo dừng tay, nhưng cú đánh của phu nhân Trường An hầu vẫn hạ xuống. Một cú đánh của Tiên vương có thể lấy đi tính mạng của Tần Vấn Thiên một cách dễ dàng.
Sắc mặt của Tần Vấn Thiên cũng đại biến. Uy năng hủy diệt cuốn tới cực kỳ áp ức. Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, hơi động tâm niệm. Một cái bảo đỉnh xuất hiện vắt ngang ở trước người. Thời khắc này chỉ có dùng Bảo Đỉnh mới ngăn trở được cú đánh này. Ngay cả Yêu kiếm cũng không kịp phóng ra, hơn nữa cho dù hắn tế ra Yêu kiếm, căn bản cũng không thể ngăn cản được đòn chỉ phong này.
Chỉ có thượng cổ bảo vật - Bảo Đỉnh - mới có cơ hội ngăn chặn nổi một cú đánh ấy.
Một chỉ đó có thể đánh xuyên qua hết thảy, nếu rơi vào trên người Tần Vấn Thiên, tất nhiên sẽ tru diệt hắn không chút nghi ngờ. Nhưng một chỉ hạ xuống, trước người Tần Vấn Thiên đã xuất hiện Bảo Đỉnh.
Một tiếng nổ oành đùng vang lên. Đòn chỉ phong đánh vào trên Bảo Đỉnh, quang trạch kinh khủng xuất ra hỏa diễm hoa mỹ. Sức mạnh công kích cũng không cuồng bạo, vì uy năng hủy diệt ẩn bên trong, một khi đánh trúng Tần Vấn Thiên, thì sẽ phá hủy cả người hắn thành mây khói. Tuy nhiên, đòn chỉ phong này lại không thể đánh xuyên qua Bảo Đỉnh.
Tuy nhiên, Bảo Đỉnh vẫn mạnh mẽ bật trở lại đụng vào người của Tần Vấn Thiên, khiến hắn bị chấn bay ra ngoài, hộc ra một ngụm máu tươi trong hư không, rồi ngã lăn xuống đất.
Ánh mắt của phu nhân Trường An hầu đáng sợ đến bực nào, ngay lập tức nàng phát hiện cú đánh này không ngờ không giết được Tần Vấn Thiên. Bàn tay bà ta lại nâng lên muốn ra tay một lần nữa, trực tiếp dùng uy năng vô thượng để tru diệt Tần Vấn Thiên.
- Ngươi xuất thủ nữa ta sẽ diệt cả nhà ngươi!
Một âm thanh băng hàn đến thấu xương truyền ra, lạnh đến cực hạn.
Thân phận của phu nhân Trường An hầu cao quý đến bực nào, nếu như người tầm thường uy hiếp tất nhiên nàng không thèm nhìn, nhưng đây là uy hiếp đến từ công chúa, hơn nữa âm thanh kia thật sự quá lạnh lùng, mặc dù thân nàng là nhân vật Tiên vương, nhưng vẫn cảm giác bị một cổ hàn ý lạnh thấu tâm can, nàng nâng tay lên, nhưng vẫn chưa chém tới.
Tia sáng nhoáng lên một cái, thân ảnh của Thanh Nhi đã hàng lâm ở bên cạnh Tần Vấn Thiên. Lúc này Tần Vấn Thiên đã đứng dậy, tròng mắt lạnh băng chăm chú nhìn phu nhân Trường An hầu:
- Đường đường là Trường An hầu phủ nhưng không ngờ lại như là một đám chuột nhắt như thế. Thật là đáng buồn a.
- Ngươi thật càn rỡ.
Hầu phu nhân lên tiếng rồi đưa mắt nhìn Thanh Nhi, nói:
- Công chúa điện hạ, người này tuy công chúa dẫn đến, nhưng lại dám có lời lẽ khinh bạc với con gái của ta, còn đại khai sát giới tại hầu phủ ta, quả thực coi trời bằng vung. Hy vọng công chúa có thể làm chủ cho hầu phủ ta, tru diệt tên nghiệt súc này!
- Không ngờ người trong hầu phủ ai nấy cũng đều vô sỉ như vậy.
Tần Vấn Thiên vừa thu hồi Bảo Đỉnh, vừa nhìn hầu phu nhân, nói:
- Con gái ngươi nhục mạ ta là cẩu nô tài, giờ này lại đảo ngược nói ta có lời lẽ khinh bạc ả. Loại nữ nhân như ả có tặng cho ta ta cũng ngại bẩn a.
- Ngươi. . .
Hạ Liên đứng dậy chỉ ngón tay vào Tần Vấn Thiên, sắc mặt tái nhợt. Lúc này cường giả hầu phủ đã chạy tới, tất cả đều nhìn Tần Vấn Thiên bằng ánh mắt không thân thiện. Bất kể ai đúng ai sai, thì một người ngoài như Tần Vấn Thiên mà dám ăn nói như vậy trong hầu phủ của bọn họ, vậy cũng đủ để định tội chết cho hắn rồi.
Khí tức trên người Thanh Nhi lạnh đến đáng sợ, chỉ thiếu một chút, nếu như trễ một bước nữa nhất định Tần Vấn Thiên đã chết tại hầu phủ, chết trong tay đám thuộc hạ của cha nàng.
Nghĩ đến đây, Thanh Nhi nắm chặc hai tay, trong lòng vừa run sợ lại vừa phẫn nộ, ánh mắt của nàng lạnh đến cực hạn, nàng sải bước đi đến trước mặt phu nhân Trường An hầu.
Phu nhân Trường An hầu trực diện nhìn nàng bằng ánh mắt không e dè, nói:
- Hy vọng công chúa nghĩ cho danh tiếng của hầu phủ mà xử trí tặc tử.
Thanh Nhi nâng tay lên, phu nhân Trường An hầu khẽ nhíu mày, ngay sau đó thần sắc của phu nhân Trường An hầu đột nhiên lạnh băng. Bà ta phóng khí thế ra ngoài, nhưng không dám động thủ tới Thanh Nhi, dù sao thân phận của Thanh Nhi vẫn còn đó…
- Bốp. . .
Một tiếng vang chát chúa truyền ra, không gian đột nhiên yên tĩnh không tiếng động. Mọi người đều khiếp sợ nhìn tình cảnh trước mắt, dường như không thể tin được đây là sự thật.
Ngay cả phu nhân Trường An hầu cũng cứng đơ ánh mắt, đứng tại chỗ nhìn Thanh Nhi trân trân.
Nàng đường đường là phu nhân Trường An hầu, con gái của Vân Vương, nhưng lại bị công chúa đánh trong hầu phủ này, hơn nữa còn trực tiếp bạt tai ngay trước mặt mọi người.
- Càn rỡ!
Một người trong hầu phủ nổi giận quát một tiếng, chỉ thấy mấy đạo nhân ảnh đạo bước lên trước, khí thế trên người càn quét ra cuồng bạo.
- Cút ngay, đây là công chúa điện hạ, các ngươi muốn tạo phản sao?
Phu nhân Trường An hầu quét mắt qua đám người đó, lập tức mọi người câm như hến, nhưng vẫn có người tức giận nói:
- Công chúa biết mình đang làm gì hay không?
Trước ánh mắt nhìn chăm chú khiếp sợ của bọn họ, Thanh Nhi lại giơ tay lên một lần nữa.
Giờ khắc này, trong ánh mắt của phu nhân Trường An hầu bắn ra một đạo hào quang cực kỳ rét lạnh, lạnh lùng cất tiếng:
- Công chúa.
Âm thanh này rất lớn, trực tiếp truyền vào đầu Thanh Nhi, nhưng ánh mắt của Thanh Nhi vẫn không hề dao động, vẫn giang tay tát xuống.
- Bốp…
Âm thanh cái tát đánh vào mặt hầu phu nhân nghe thật giòn giã, cũng là tát vào mặt toàn bộ Trường An hầu phủ.
Tất cả mọi người đều thở dồn dập nhìn vào cảnh tượng trước mắt, Hạ Liên ngây ngẩn cả người, Hạ Phàm cũng ngây ngẩn cả người.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới tình cảnh sẽ trở nên như thế này, vì Tần Vấn Thiên mà công chúa điện hạ đã tát tay mẫu thân của bọn họ ở trước mặt mọi người, tát tay con gái của Vân Vương.
Có thể nói Trường An hầu phủ là chư hầu một phương a, cho dù là công chúa điện hạ cũng không thể càn rỡ như thế chứ.
Hơn nữa nhìn thân phận mà nói, nàng được xem là hậu bối, còn mẫu thân của bọn họ có thể nói là cường giả Tiên vương
- Có phải ngươi cũng muốn định cho ta tội chết?
Thanh Nhi lạnh nhạt nhìn phu nhân Trường An hầu, trong mắt nàng không cần biết đối phương có thân phận gì, vừa rồi chỉ cần nàng đến chậm một bước chắc chắn Tần Vấn Thiên sẽ chết trong tay của nữ nhân này. Nàng chỉ hận thực lực của bản thân mình không đủ, nếu không thì không phải mấy cái tát đơn giản như vậy, nàng sẽ trực tiếp giết chết phu nhân Trường An hầu.
- Không dám, công chúa điện hạ!
Phu nhân Trường An hầu nhấn mạnh mấy chữ “công chúa điện hạ” nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lẽo, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Thanh Nhi không đổi.
- Có cái gì mà ngươi không dám làm, bằng hữu của ta, con gái của ngươi dám động. Ta bảo dừng tay nhưng ngươi vẫn tiếp tục hạ sát thủ. Trong mắt của ngươi có còn tôn ti nữa sao, còn xem ta là công chúa của Trường Thanh Tiên quốc nữa sao?
Lời lẽ của Thanh Nhi rét lạnh chí cực. Nàng chưa bao giờ lấy thân phận đè ép người, đây là lần đầu tiên nàng làm như thế.
Hiển nhiên rằng nàng thật sự nổi giận, nàng nghĩ lần này dẫn Tần Vấn Thiên đi Trường Thanh tiên quốc có thể sẽ gặp trở lực rất lớn, nhưng nàng thật không ngờ đã có người muốn giết Tần Vấn Thiên trong một hầu phủ trong Tiên quốc, làm sao nàng không không phẫn nộ được chứ?
Mọi người chung quanh cũng biến đổi sắc mặt. Bọn họ cảm nhận được cơn phẫn nộ từ trong âm thanh lạnh lẽo của Thanh Nhi. Vị ấu nữ mà đại đế vô cùng sủng ái này đang dùng thân phận của nàng, dùng quyền thế của nàng nói chuyện với phu nhân. Nàng muốn cho mọi người hiểu rõ thân phận của nàng, nàng là công chúa, là con gái của Trường Thanh đại đế, là người hậu tuyển thừa kế tương lai của Trường Thanh Tiên quốc.
Trường An hầu phu nhân cũng không ngờ tình cảnh đã đến nước này. Bà ta cảm nhận được lời đe dọa “diệt cả nhà ngươi”, cảm nhận được sự uy nghiêm trên người vị công chúa điện hạ này, mặc dù bà ta là cường giả Tiên vương, nhưng thời khắc này trong nội tâm cũng không khỏi chấn động.
- Công chúa nói quá lời, chỉ là bằng hữu của công chúa vô lễ, thuộc hạ nhất thời bị kích động không kềm chế được nên hạ sát thủ. . .
Phu nhân Trường An hầu cắn răng nói.
- Bốp…
Phu nhân Trường An hầu âm chưa nói dứt lời, lại một cái tát nữa. Đây là lần thứ ba bà ta bị trúng cái tát này. Chỉ thấy bà ta đưa tay ôm lấy gò má, thời khắc này tâm tình của đã không còn thể dùng hai chữ phẫn nộ để hình dung nữa.
Từ lúc nàng sinh ra cho đến bây giờ, hoặc có thể là mấy vạn năm nay rồi, chưa từng bị nhục nhã như thế này, chưa từng có. . .
Cường giả Trường An hầu phủ ở chung quanh đều giật mình, bọn họ đã không thể nói được lời nào...
- Mẫu thân!
Thần sắc của Hạ Liên trắng bệch như tờ giấy, trước đó nàng khách khí với Thanh Nhi và Tần Vấn Thiên, nhưng lại lập tức làm nhục Tần Vấn Thiên, vậy có thể tưởng tượng được người này cực kỳ thông minh, lanh lợi và kiêu ngạo như thế nào. Tuy nhiên giờ phút này lòng kiêu ngạo của ả không còn sót lại một chút gì, nó đã bị phá hủy hoàn toàn bởi sự cường thế của Thanh Nhi.
Bất giác ả có chút hối hận. Mọi hành vi ả gây ra đã làm tổn hại cho mẫu thân, khiến mẫu thân bị làm nhục trước mặt mọi người, làm hại cho toàn bộ hầu phủ phải hổ thẹn.
- Tần Vấn Thiên.
Hạ Liên nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm với con ngươi băng lãnh mang sát ý lập lòe. Ả nằm mơ cũng không thể ngờ rằng Thanh Nhi công chúa sẽ điên cuồng vì thanh niên này. Không ai ngờ rằng trước đó ả và Hạ Phàm còn nghĩ tới chuyện trực tiếp tru diệt Tần Vấn Thiên, sau đó là nói xin lỗi Thanh Nhi. Bây giờ xem ra ý nghĩ đó thật buồn cười biết bao nhiêu. Nếu trước đó thật giết chết Tần Vấn Thiên rồi, chỉ sợ Trường An hầu phủ sẽ bị Thanh Nhi xới cho long trời lỡ đất.
- Công chúa điện hạ, cho dù phu nhân có lỗi, công chúa điện hạ làm như thế chẳng phải là khiến cho thuộc hạ lạnh lòng hay sao?
Có người đứng ra mở miệng nói.
- Không sai, dù sao cũng do bằng hữu của công chúa điện hạ khinh bạc tiểu thư Hạ Liên trước, công chúa điện hạ vì bằng hữu là có thể làm nhục hầu phủ như vậy sao?
Người còn lại lớn tiếng nói, tuy hắn cúi đầu có vẻ cung kính, nhưng ngôn ngữ hiển nhiên không phục.
Trường An Hầu phu nhân vẫn chăm chú nhìn Thanh Nhi, đã thấy lúc này Thanh Nhi chậm rãi xoay người, tròng mắt lạnh như băng quét nhìn khắp mọi người.
- Khinh bạc Hạ Liên, ả ta cũng xứng sao?
Thanh Nhi nhìn mọi người, những người này bêu xấu Tần Vấn Thiên ở trước mặt nàng, quả thực là nực cười.
Tần Vấn Thiên có lời lẽ khinh bạc Hạ Liên ư?
Thanh Nhi nói tiếp:
- Tần Vấn Thiên, thiên kiêu hạng nhất Đăng Tiên bảng thành Cổ Đế.
Lời vừa nói ra tất cả thần sắc đều đọng lại. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tần Vấn Thiên, rất nhiều người trong bọn họ mặc dù chưa từng đi tới thành Cổ Đế, nhưng đương nhiên cũng có nghe nói qua.
Thành Cổ Đế, tất cả đều là hậu nhân của đế vương, thiên kiêu nhiều như mây trên trời.
Người này là hạng nhất Đăng Tiên bảng thành Cổ Đế.
Ngay cả phu nhân Trường An hầu thời khắc này cũng ngưng trọng ánh mắt. Đương nhiên bà ta biết rõ phân lượng của thiên kiêu hạng nhất Đăng Tiên bảng thành Cổ Đế là ra sao. Không nghi ngờ chút nào, tương lai Tần Vấn Thiên tất nhiên sẽ trở thành nhân vật ít nhất ở hàng Tiên vương.
Hạ Liên và Hạ Phàm thì cứng đờ nét mặt. Nghĩ tới bản thân mình đã làm nhục Tần Vấn Thiên, bất chợt trong lòng vô cùng phức tạp, đây mới là nguyên nhân mà Thanh Nhi công chúa chấn nộ đó sao?
Dĩ nhiên là không phải, cho dù là thiên kiêu hạng nhất Đăng Tiên bảng thì có liên quan gì tới Thanh Nhi?
Chỉ thấy lúc này thân hình Thanh Nhi lập lòe đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên. Nàng nắm lấy tay của Tần Vấn Thiên, hai người sóng vai đứng cạnh nhau, tình cảnh này lại khiến cho mọi người co rút đồng tử lại, ngầm chấn động.
- Hạ Liên cũng xứng sao?
Thanh Nhi lạnh lùng nói, động tác đơn giản cũng chứa sức mạnh của một cái tát, quật vào mặt mọi người. Tần Vấn Thiên và nàng là một đôi, lẽ nào hắn lại đi khinh bạc Hạ Liên? Hạ Liên cũng xứng hay sao?
Lời dối trá bêu xấu tự nó đã sụp đổ mà không cần một sự công kích nào.