Chiến trường Minh sơn, Tử Đạo Dương đại chiến Tần Vấn Thiên, Nam Hoàng Vân Hi và Tiểu Hỗn Đản.
Cường giả của Tần môn đại chiến cùng các cường giả của Tử tông. Kết quả hỗn chiến, núi non không ngừng nổ tung, mặt đất xuất hiện khe nứt. Tiếng nổ vang rền cuồn cuộn truyền ra, chấn động thiên địa, giống như một mảnh chiến trường của thời kỳ tận thế.
Bọn Tử Đạo Dương ở tại trung tâm chiến trường, đại chưởng ấn màu tím va chạm vào Thần Chi Thủ của Tần Vấn Thiên, dường như muốn lôi kéo lực lượng của Thần Chi Thủ của đối phương vào trong vực sâu hắc ám. Nhưng thời khắc này hai tròng mắt của Tần Vấn Thiên bắn ra ánh sáng đáng sợ, cả người hắn phù quang chói lọi bầu trời, đan xen thành một tôn thần linh, có uy năng trấn diệt hết thảy. Khí thế mênh mông trong cơ thể hắn phảng phất là thần lực kinh người, ánh sáng nhiều màu lóng lánh hiện lên, quấn quanh thân thể.
Thân thể của hắn càng bạo phát ra lực lượng kinh người, điên cuồng bao phủ Tử Đạo Dương ở phía trước. Chỉ thấy Tần Vấn Thiên nâng tay trái lên đánh ra, một quyền như có thể trấn diệt hết thảy.
Tử Đạo Dương hừ lạnh một tiếng, đại chưởng ấn màu tím đột nhiên phân cách ra khỏi Thần Chi Thủ của Tần Vấn Thiên, ánh sáng màu tím vô tận hóa thành một chiếc đỉnh cổ màu tím, đánh về phía trước, tiếng đỉnh chấn động rồi nát vụn cùng công kích kia.
- Grừ...ừ...ừ.
Tiểu Hỗn Đản gầm lên giận dữ, kinh thiên động địa. Cả người nó dường như phủ thêm một tầng áo giáp vương giả, trên móng vuốt sắc nhọn đan dệt ra phù văn hoa mỹ, trong giây lát đánh ra, đẩy lui thân thể của Tử Đạo Dương.
- Thật ra thì có vài phần thực lực.
Tử Đạo Dương thối lui đến ngoài ngàn mét, đưa mắt nhìn về phía trước. Hắn duỗi hai tay ra, lập tức ánh sáng màu tím vô tận hội tụ thành vô số vị cự đỉnh nặng kinh thiên, có thể ép vỡ hết thảy. Cổ đỉnh có phù văn vô tận, tuông ra ánh sáng màu tím, dường như cũng có lực lượng vô thượng có thể ép vỡ hết thảy.
- Cẩn thận.
Nam Hoàng Vân Hi thấp giọng nói, lực công kích của Tử Đạo Dương từ trước đến nay cực kỳ đáng sợ. Giờ này hắn đã chiến ra chân hỏa, tất nhiên càng trở nên đáng sợ.
Ầm ầm. . .
Thân thể của Tần Vấn Thiên lại phồng to lần nữa. Lần này thân thể của hắn hóa thân trăm trượng, to lớn hơn so với cự đỉnh, hơn nữa cả người hắn lưu động phù quang không ai bì nổi, dường như chân chính chấn nhiếp vạn cổ, như là thần linh hàng lâm từ thế giới cổ xưa. Hai con mắt của hắn yêu dị vô biên, vừa có ngọn lửa bất diệt.
Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua chiến trường chung quanh, thấy người của Tử tông và Tần môn đại chiến. Tiêu Lãnh Nguyệt soái lĩnh mấy vị thiên kiêu kiềm chế chặt Thanh Nhi. Thần Chi Thủ của Tần Vấn Thiên không ngừng biến đổi, trên lòng bàn tay cực kỳ to lớn xuất hiện một thanh Thiên chùy do phù văn thần bí đan xen một cách cực kỳ phức tạp tạo thành. Tia sáng phun trào trấn áp hư không vô tận, phảng phất có một lực lượng vô biên hàng lâm trên Thiên chùy trong lòng bàn tay hắn.
- Thanh Nhi, nhường ra.
Tần Vấn Thiên hét lớn một tiếng, trên thân Thanh Nhi lập tức có lực lượng hư không mãnh liệt lóng lánh bao quanh thân thể của nàng. Hai người dường như có sự ăn ý cực kỳ vậy, Tần Vấn Thiên giơ Thiên chùy lên, trong giây lát đập xuống một cái.
Thời khắc này thân thể của Tần Vấn Thiên cực kỳ khổng lồ, cao hơn trăm trượng, tay nâng Thiên chùy nện xuống, bao phủ hết thảy chiến trường chung quanh. Chỉ cần hắn nguyện ý, có thể tùy ý công kích được bất kỳ chỗ nào.
Trong nháy mắt Thiên chùy nện xuống, mấy vị thiên kiêu như Tiêu Lãnh Nguyệt đều cảm nhận được một dòng loạn thế hồng lưu ào ào cuốn xuống. Cả phiến hư không như bị một sức mạnh cực kỳ cường thịnh trấn áp. Tiêu Lãnh Nguyệt ngẩng đầu, chợt thấy Thiên chùy bao phủ bầu trời, che lấp đại địa, có một cổ tiên uy hóa thân làm quy tắc lực lượng tuôn xuống, khiến cho sắc mặt của nàng hơi lộ ra vẻ tái nhợt, cảm thấy lực lượng một kích này cực kỳ đáng sợ.
Một tiếng hét lớn, lực lượng đông diệt vô tận trên người Tiêu Lãnh Nguyệt càn quét tới bầu trời, đóng băng vạn cổ, đông diệt hết thảy. Lấy thân thể của nàng làm trung tâm, cả phiến hư không như đều bị đóng băng diệt tuyệt, sương lạnh không ngừng lan phủ khắp bầu trời. Ngoài ra còn có hào quang của quy tắc vút lên trời, cho thấy không chỉ có nàng, mà mấy vị thiên kiêu chung quanh nàng cũng đã phát ra đòn công kích mạnh nhất, đánh tới trời cao.
Nhưng lúc Thiên chùy đập xuống, mọi người chỉ thấy được hết thảy sức mạnh công kích dường như đều vỡ vụn. Khi lực lượng cường thịnh cho đến mức cực hạn, thì có thể phá hủy hết thảy. Huống chi, trong một kích này không chỉ có lực lượng mạnh mẽ đến cực hạn, mà còn có uy lực trấn diệt đáng sợ không gì sánh nổi. Thậm chí trên Thiên chùy còn lượn lờ ánh sáng thần thánh thuần màu trắng, bao phủ quanh Thiên chùy, có thể hủy diệt hết thảy mọi thứ.
Tử Đạo Dương thấy một màn như vậy thần sắc cứng đờ. Thân thể hắn bỗng xông ra ngoài như một tia chớp, vô số đại đỉnh màu tím điên cuồng đánh ra, đập xuống Thiên chùy, cũng lộ ra một uy năng không ai bì nổi.
Bọn Tiêu Lãnh Nguyệt sắc mặt tái nhợt, mắt thấy Thiên chùy sắp sửa nện xuống, lúc này vô số cự đỉnh xuất hiện, đụng vào Thiên chùy đáng sợ kia. Một tiếng nổ tung rung trời khiến cho màng nhĩ của người ta đau đớn. Trong thiên địa dường như xuất hiện mấy đạo quang, bổ xuống mặt đất nhanh như tia chớp. Tiếng vang xuy xuy truyền ra, mặt đất bị xé nứt ra từng cái khe, vô số cự đỉnh đều bị hủy diệt. Thiên chùy của Tần Vấn Thiên cũng bị chấn động quay về, hào quang trên Thần Chi Thủ nắm chặt Thiên chùy ấy xuất hiện sự dao động mãnh liệt.
Bóng của Thanh Nhi nhoáng lên một cái, đã đáp xuống bên cạnh Tần Vấn Thiên, trên người có lực lượng không gian dao động đáng sợ.
Thậm chí trong thân thể Thanh Nhi phảng phất có một lực lượng thần kỳ bao phủ lấy thân thể mềm mại của nàng.
- Thanh Liên thánh điển.
Tử Đạo Dương cảm nhận được uy năng này trên người Thanh Nhi, nhìn Thanh Nhi nói:
- Thanh Nhi, hiện giờ muội không thể nào khống chế được công pháp này. Muội mỗi khi sử dụng đều phải chịu sự đau khổ to lớn. Ta không có lòng đánh cùng muội, muội tội gì phải dùng Thanh Liên thánh điển chiến đấu cùng ta.
Trong mắt Tần Vấn Thiên lóe lên một luồng hào quang kỳ lạ. Hắn cúi đầu nhìn Thanh Nhi ở bên dưới. Lần trước khi chiến đấu, Thanh Nhi đã sử dụng qua loại năng lực này, khiến cho thực lực tăng vọt, do đó ba người liên thủ mới đả thương được Ma Tà. Giờ nghe Tử Đạo Dương nói, Thanh Nhi sử dụng Thanh Liên thánh điển là tổn thương đến tự thân?
Thanh Nhi cảm nhận được ánh mắt của Tần Vấn Thiên, liền ngẩng đầu, ánh mắt trong veo thấu triệt, thản nhiên nói:
- Không sao.
- Nam Hoàng.
Tần Vấn Thiên biết rằng Thanh Nhi sẽ không thừa nhận, không khỏi nhìn Nam Hoàng Vân Hi.
"Thanh Liên thánh điển là tuyệt học của Trường Thanh đại đế, cực kỳ thần bí. Theo lời đồn Thanh Liên thánh điển nở rộ phun trào có thể làm cho lực lượng bản thân tăng vọt, thực lực đại tăng. Về phần tác dụng phụ ngược lại ta thật sự chưa nghe nói qua. Dù sao chỉ có người thân cận với Trường Thanh đại đế nhất mới biết Thanh Liên thánh điển."
Nam Hoàng Vân Hi truyền âm nói.
- Ngươi nói không sai, Trường Thanh thúc phụ xem cha ta như huynh trưởng, dĩ nhiên ta biết được Thanh Liên thánh điển là công pháp như thế nào.
Tử Đạo Dương mở miệng nói ra, hắn nhìn Tần Vấn Thiên:
- Ngươi không xứng để cho Thanh Nhi phải chiến đấu vì ngươi.
- Thanh Nhi.
Trong tròng mắt của to lớn của Tần Vấn Thiên có một chút nhu hòa, lại có vài phần áy náy. Sự thật là như thế sao?
- Thật sự không có liên quan.
Thanh Nhi lộ ra một nụ cười hiếm thấy với Tần Vấn Thiên, trong đôi mắt ấy cũng ẩn chứa nụ cười ôn nhu, tựa như ẩn chứa ôn tình vô hạn. Nam Hoàng Vân Hi ở bên cạnh thấy một màn như vậy, âm thầm cảm động. Nàng không hề biết rốt cuộc con gái của Trường Thanh đại đế là Thanh Nhi công chúa đây đã trải qua chuyện gì với Tần Vấn Thiên, nhưng tình cảm giữa hai người tất nhiên rất là sâu đậm.
- Nam Hoàng, Thanh Nhi, Tiểu Hỗn Đản, ba người hay vây đánh với hắn, còn ta sẽ chủ đạo toàn bộ chiến trường. Sẽ không có ai quấy nhiễu được các nàng chiến đấu.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn Tử Đạo Dương, trong hai tròng mắt có hàn mang đáng sợ, uy năng tinh tượng trấn ngang bầu trời, vô số thân ảnh như thần linh buông xuống ánh sáng vô tận. Hắn đi tới phía trước, đồng thời tay trái phun trào nở rộ kiếm uy cực kỳ đáng sợ. Kiếm Thí Tinh Tượng xuất hiện ở khoảng không phía tay trái của hắn, và trên tay trái của hắn xuất hiện một thanh cự kiếm có thể diệt sát hết tất cả.
Tay phải cầm Thiên chùy, tay trái cầm cự kiếm, thân thể lưu chuyển phù quang vô tận, dường như đã chế tạo ra thể chất kỳ diệu. Thời khắc này Tần Vấn Thiên hóa thân thành Chiến thần chân chính, có thể làm nhiều việc cùng một lúc. Hắn bước ra một bước, chấn động mặt đất, vết nứt không ngừng lan tràn ra khắp tám hướng.
Người của Tử tông và Tần môn đang chiến đấu với với nhau, nhưng đều quét mắt nhìn Tần Vấn Thiên. Tất cả đều cảm thấy chấn động trong lòng. Tần Vấn Thiên rốt cuộc là nhân vật gì, dường như luôn có lá bài tẩy khi chiến đấu. Thời khắc này nhìn hắn giống như một Chiến thần quân lâm thiên hạ vậy. Từ trên người hắn lan tràn ra khí thế đáng sợ, dường như có thể càn quét hết thảy mọi thứ.
- Ta đánh một trận cùng ngươi.
Nam Hoàng Vân Hi mở miệng nói, lập tức ánh sáng đỏ xông lên trời. Trên người nàng phun trào nở rộ bóng dáng cổ phượng, hình như có một khí tức thần bí mà cổ xưa lan tràn ra từ trong thân thể của nàng, khiến cho khí tức của nàng không ngừng trở nên cường đại. Ánh sáng đỏ không ngừng khuếch trương, muốn bao phủ bầu trời che lấp mặt đất, càn quét thiên địa.
Nam Hoàng Vân Hi đạp bước ra, đứng trên hư không, khí thế trên người vẫn còn không ngừng tăng lên.
Thân là cường giả hạng ba trên Đăng Tiên bảng, nhưng lúc trước Nam Hoàng Vân Hi cũng không hề biểu hiện ra thực lực có thể chống lại được Tử Đạo Dương, thậm chí còn thua xa. Điều này tựa hồ có chút hữu danh vô thực, nhưng người thực sự hiểu rõ Nam Hoàng thì nên biết, trước đó không là trạng thái chiến đấu mạnh nhất của Nam Hoàng Vân Hi.
Thứ hạng chiến lực trên Đăng Tiên bảng, Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi cho thấy thực lực cực kỳ mạnh mẽ, nhưng hai người vẫn chỉ xếp thứ tư và thứ năm thôi. Còn Nam Hoàng Vân Hi vẫn vững vàng chiếm cứ vị trí thứ ba trên Đăng Tiên bảng. Đây không phải là sự xếp hạng tùy ý, mà là sự nhìn nhận thực lực đối với Nam Hoàng Vân Hi.
- Oành!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, toàn bộ mảnh thiên địa cũng thay đổi. Nam Hoàng Vân Hi dường như tiến thân vào một thế giới độc lập, ánh sáng đỏ bao phủ thiên địa, phía sau lưng có vô số cổ phượng trổi lên. Chỉ thấy trên thân thể của nàng lưu chuyển hào quang hoa mỹ, như là áo giáp của Phượng Hoàng vậy, khiến cho Nam Hoàng Vân Hi trông rất thần thánh.
- Nam Hoàng, không ngờ ngươi cũng muốn làm kẻ địch của ta, không tiếc vận dụng tuyệt học của Nam Hoàng thị và Phượng Huyết chi lực chiến đấu cùng ta.
Thần sắc của Tử Đạo Dương trầm xuống, nhìn mấy vị đối thủ cường đại tăng vọt thực lực trước mắt, đều là thiên kiêu thứ ba, thứ tư và thứ năm trên Đăng Tiên bảng, bọn họ dùng hình thái chiến đấu mạnh nhất, còn cộng thêm một con yêu thú cường đại, từ trên người bọn họ phun trào ra uy thế đáng sợ, nhất thời ép uy thế trên người hắn xuống.
Trận chiến đấu này tựa hồ đã không có phần thắng, ít nhất thế cục của một trận chiến này là như vậy.
- Liên thủ chiến với ngươi vốn không vẻ vang gì, nhưng mà Tử Đạo Dương ngươi chiếm hạng nhất trên Đăng Tiên bảng, thực lực quả thật mạnh hơn rất nhiều so với ta. Nếu như ngươi rút lui, Tần môn ta nguyện ý đình chiến.
Nam Hoàng Vân Hi mở miệng nói ra, mặc dù cực kỳ cường đại, nhưng lòng dạ rộng rãi, vẫn nguyện ý thừa nhận trước mặt mọi người rằng thực lực của chính mình không bằng Tử Đạo Dương .
Nếu như hai người chiến đấu một cách đơn độc, người bại tất nhiên sẽ là nàng. Nhưng bây giờ không giống như vậy, ba đại cường giả chiến đấu với hình thái mạnh nhất, người bại nhất định sẽ là Tử Đạo Dương!