Tông chủ của Tần môn, không thể nào sao?
Khuyết Thiên Dịch giờ khắc này chân chính cảm nhận được thực lực của Tần Vấn Thiên, kẻ đang đứng ngạo nghễ trên hư không. Hắn đã từng là thanh niên hèn mọn đứng ở dưới đài nhìn hắn, giờ này đang dùng tư thái không ai bì nổi đối mặt với hắn. Năm đó hắn là nhân vật bị Đông Thánh tiên môn thu làm đệ tử thân truyền, còn Tần Vấn Thiên chỉ là người bị ném bỏ. Hai người bọn họ vốn nên không ngừng kéo dài khoảng cách, Tần Vấn Thiên vốn nên chú định vĩnh viễn không cách nào truy đuổi được bước tiến của hắn.
Nhưng mà hết thảy, đều ở trong một cú đánh này lật đổ hoàn toàn. Hắn tuy bị Đông Thánh Tiên đế thu làm đệ tử thân truyền, nhưng chỉ một cú đánh, hắn đã bị Tần Vấn Thiên đả thương đồng thời bắt lấy. Hơn nữa tu vi của hắn từng đã mạnh hơn Tần Vấn Thiên, giờ như vậy thì là sự làm nhục mãnh liệt đến bực nào. Thậm chí, Tần Vấn Thiên cũng không có liếc hắn một cái, phảng phất không thèm liếc nhìn đối với hắn một cái nào. Ở trong mắt Tần Vấn Thiên, cho tới bây giờ cũng chưa từng xem Khuyết Thiên Dịch hắn là một nhân vật như thế để ở trong lòng.
Hết thảy, đều là thứ Khuyết Thiên Dịch hắn tự cho là kiêu ngạo. Hắn vẫn lấy đó làm tư bản để kiêu ngạo, nhưng trước mặt Tần Vấn Thiên lại căn bản không đáng nhắc tới. Hắn lãnh đạo Tần môn, đều đủ để đánh tan hủy diệt những môn nhâncủa Đông Thánh tiên môn này đi, căn bản không cùng một đẳng cấp thế lực.
Hơn nữa, cái này không chỉ là nỗi nhục đối với Khuyết Thiên Dịch, mà còn là nổi nhục đối với Đông Thánh Tiên đế.
Thậm chí từ ý nào đó mà nói, sự làm nhục đối với Đông Thánh Tiên đế còn mãnh liệt hơn.
Năm đó, Đông Thánh Tiên đế cự tuyệt thu Tần Vấn Thiên làm đệ tử, mà lựa chọn Khuyết Thiên Dịch. Hiờ này sau một trận tỷ thí như vậy, đủ để trở thành một trò cười cho Tiên vực rồi.
- Ngươi thật quá ngông cuồng rồi.
Đông Thánh Tiên đế đối với Tần Vấn Thiên:
- Hơn nữa ngươi bây giờ còn quá yếu, ngươi phải hiểu rõ một cái đạo lý, tài năng bộc lộ quá mức, sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Tần Vấn Thiên lóe lên một nụ cười châm chọc, nói:
- Chó già Đông Thánh, ngươi đây là đang uy hiếp ta sao? Nếu ta dám làm như vậy, hiển nhiên đã căn bản không có quan tâm đến nó nữa rồi. Bởi vì ta biết rõ, chỉ bằng vào ngày đó ta làm mất mặt của ngươi ở Đông Thánh tiên môn, mặc dù không cần ngươi nhiều lời, những thứ tay sai dưới trướng Đông Thánh tiên môn của ngươi sẽ không bỏ qua cho ta. Con của ngươi là Đông Thánh Đình chắc chắn sẽ trăm phương ngàn kế để tru diệt ta, ngươi cho rằng, ta còn cần quan tâm ấn tượng của ngươi đối với ta như thế nào sao?
Đông Thánh Tiên đế mặc dù hàm dưỡng có tốt hơn nữa, thời khắc này cũng không nhịn được phun trào là lửa giận trong lòng. Hắn chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên, dường như lúc nào cũng có thể không nhịn được mà bạo phát, hạ sát thủ đối với Tần Vấn Thiên.
"Oàng!"
Một đạo kiếp lực hủy diệt giáng xuống từ trên trời, trực tiếp đánh vào trên người của Đông Thánh Tiên đế, trực tiếp bao phủ thân thể hắn.
Thu Đông Thánh Tiên đế ngẩng đầu nhìn về hư không, trong ánh mắt lóe lên vẻ không vui, lạnh nhạt nói:
- Tự ta sẽ đi.
- Không cần, ngươi đã ở quá lâu rồi, nếu không chịu đi, chỉ có thể mời ngươi đi.
Thanh âm trong hư không phóng xuống, lập tức có một cổ vô thượng kiếp uy giáng xuống từ trên trời, đánh vào trên tiên niệm của Đông Thánh Tiên đế, dẫn theo một cổ quy tắc lực lượng, không cho phép cho tiên niệm của Tiên đế kéo dào thời gian tồn tại ở trong thành Cổ Đế.
Đông Thánh Tiên đế mắt lộ ra vẻ tức giận, thân thể hắn dần dần biến thành hư ảo, ngóng nhìn Tần Vấn Thiên, đã thấy Tần Vấn Thiên nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Khuyết Thiên Dịch vũ nhục Tần môn, làm tổn thương đệ tử Tần môn ta. Cái chết của hắn, coi như là tiễn đưa ngươi đi.
- Ngươi dám!
Đông Thánh Tiên đế thân thể càng ngày càng mơ hồ, trong miệng lại hộc ra một thanh âm đáng sợ. Đại chưởng ấn của Tần Vấn Thiên trong giây lát chụp giết xuống. Một cổ lực lượng trấn diệt phun trào nở rộ, phù quang đáng sợ trực tiếp bao phủ thân thể của Khuyết Thiên Dịch, khiến cho hắn không cam lòng nổi giận rống lên:
- Không. . .
Giờ khắc này trong hai tròng mắt Khuyết Thiên Dịch mang theo sự sợ hãi không có cách nào át chế. Một chùm sáng hủy diệt phóng lên cao, lập tức thân ảnh của Khuyết Thiên Dịch hóa thành bụi bậm, bị tru diệt vẫn lạc.
Tiên niệm của Đông Thánh Tiên đế đang tan rã nhìn tình cảnh này phát sinh ở trước mắt. Giờ khắc này hắn không gầm thét, không phẫn nộ, chỉ dùng hai con mắt của hắn, đảo qua một cái trên người của Tần Vấn Thiên, sau đó hoàn toàn tan đi trong trời đất. Cái nhìn này, sát niệm mãnh liệt, mặc dù hắn thất vọng đối với Khuyết Thiên Dịch, nhưng Tần Vấn Thiên tru sát đệ tử của hắn ở ngay trước mặt hắn. Hành động như vậy, đủ Tần Vấn Thiên chết một vạn lần rồi.
- Thật sự tru sát, Tần Vấn Thiên, hắn đã giết đệ tử thân truyền của Tiên đế rồi!
Thành Cổ Đế, chư vị thiên kiêu trước đó có nghĩ qua các loại khả năng, nhưng vẫn không nghĩ tới Khuyết Thiên Dịch thật sự sẽ vẫn lạc. Hắn dĩ nhiên là rất cuồng vọng, tự cho là mình giỏi, bước chân vào thành Cổ Đế vẫn tự cho là đang ở Đông Thánh tiên môn. Nhưng người có thân phận như vậy, sẽ không dễ dàng bỏ mình. Chiến đấu giữa bọn họ, đều cố kỵ mấy phần, lưu lại tánh mạng của đối phương.
Nhưng mà lần này thì khác biệt, tiên niệm của Đông Thánh Tiên đế đều đã xuất hiện rồi, vẫn không thể ngăn trở Khuyết Thiên Dịch chết đi. Trước mắt một vị Tiên đế cường giả, Tần Vấn Thiên giết đi đệ tử thân truyền của hắn.
- Kẻ điên này!
Mọi người có ấn tượng sâu sắc hơn vài phần đối với Tần Vấn Thiên. Khó trách hắn có thể trở thành nhân vật cùng cấp với Tử Đạo Dương, Ma Tà. Một một trong ba thiên kiêu kiệt xuất của thành Cổ Đế. Thanh niên này quả thật không thể đo lường được theo lẽ thường.
Sau khi Tiên niệm của Đông Thánh Tiên đế biến mất, cổ lực lượng trong hư không kia cũng chậm rãi tán đi. Cường giả của Đông Thánh tiên môn chính mắt nhìn thấy Tần Vấn Thiên tru diệt Khuyết Thiên Dịch, trong lòng đều cảm thấy rúng động tim đập thình thịch. Khi ánh mắt của Tần Vấn Thiên quét qua bọn họ, tất cả bọn họ đều cảm nhận được một sự sợ hãi nhàn nhạt.
- Đệ tử của Đông Thánh tiên môn không phải là rất ngông cuồng sao?
Tần Vấn Thiên quét qua những người này, có lẽ là bởi vì sống an nhàn sung sướng quen rồi ở Đông Thánh Thập Tam châu, bước chân vào thành Cổ Đế, bọn họ không ngờ lại không thay đổi tâm tính, mang theo tư thái cuồng ngạo bước chân vào mảnh đất này, lại không biết ở bên trong thành Cổ Đế, có quá nhiều tồn tại có thể dễ dàng nghiền ép bọn họ.
Rất nhiều đệ tử của Đông Thánh tiên môn đều đã gặp qua Tần Vấn Thiên, buổi lễ long trọng trăm năm một lần, Tần Vấn Thiên uy chấn trên đài chiến đấu, với tư thái không ai bì nổi cướp lấy hạng nhất, hoàn thành chuyện không có khả năng, nhằm vào Đông Thánh Đình phía dưới quy tắc, làm cho tất cả mọi người đều ngậm miệng lại. Sau đó mới mấy năm, hắn đã không chỉ dưới cái bóng của Đông Thánh tiên môn phun trào nở rộ hào quang của hắn, mà hắn còn loé ra hào quang thuộc về hắn ở tại thành Cổ Đế này.
Nhìn thân ảnh đứng ngạo nghễ trên hư không ấy, chư vị nhân vật thiên tài của Đông Thánh tiên môn không ngờ lại sinh ra một cổ cảm giác bị thất bại hiếm thấy. Bọn họ trước mặt thanh niên kia, thật sự có thể xưng là thiên tài được sao?
Tâm cảnh của Cô Tô Thiên Kỳ cũng dao động cực lớn. Hắn quyết không ngờ đến, Tần Vấn Thiên đã kinh biến đến mức mạnh mẽ như vậy rồi. Khuyết Thiên Dịch không chịu nổi một kích, hắn nếu như đối mặt Tần Vấn Thiên, chỉ sợ cũng không thể biểu hiện tốt hơn so với Khuyết Thiên Dịch. Thời gian chỉ qua đi có mấy năm, nếu như tái chiến, hắn không ngờ lại chỉ có thể là nhận kết quả bị miểu sát sao?
- Ngươi muốn như thế nào?
Chỉ thấy một người nhìn Tần Vấn Thiên, dùng giọng lạnh như băng hỏi.
- Trước hết ngoại trừ Khuyết Thiên Dịch cùng với tên mù ấy, còn có người khác vũ nhục qua đệ tử của Tần môn ta không?
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Lãnh Bình Triều hỏi.
- Thật ra thì không có, nhưng bọn họ trước đều tựa hồ rất sung sướng, dương dương tự đắc.
Lãnh Bình Triều cũng lên tiếng, giọng lạnh như băng.
- Ừ.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, lập tức mở miệng nói:
- Nếu những người này trước nay vẫn lấy thực lực làm kiêu ngạo, thì đệ tử của Tần môn hãy dạy dỗ cho bọn chúng một phen đi. Tuy rằng các ngươi đều là đệ tử của Đông Thánh tiên môn, nhưng cùng ta cũng coi như không có thù hận sinh tử. Nể tình các ngươi tu hành không dễ, lần này ta không giết các ngươi. Nhưng nếu ngày sau các ngươi đại biểu Đông Thánh tiên môn đối địch với ta, muốn lấy tính mạng của ta. Khi đó, ta tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.
Tần Vấn Thiên cũng không phải là người hiếu sát, mặc dù người trước mắt là đệ tử của Đông Thánh tiên môn, hắn cũng sẽ không một lòng sát lục, đây là nguyên tắc xử sự của Tần Vấn Thiên.
Người của Đông Thánh tiên môn ngầm nhẹ thở ra, buông bỏ ý nghĩ liều mạng, lập tức đua nhau đạp bước về phía đệ tử của Tần môn. Một cuộc chiến đấu mang tính áp đảo bạo phát, người của Đông Thánh tiên môn căn bản không hề tâm ham chiến, hơn nữa thực lực vốn là yếu, như thế nào chống lại được Tần môn, rất nhanh sau đó liền bị đả thương từng người một, bảo vật trên người bị cướp đoạt toàn bộ không còn gì. Đám người chung quanh thấy một màn như vậy cũng đều âm thầm hít một hơi khí lạnh, những người của Tần môn này thật là một nhóm cường đạo a.
Không được bao lâu, bọn Tần Vấn Thiên bỏ đi, chỉ để lại người của Đông Thánh tiên môn cúi đầu ủ rủ, trên người đầy vết thương, thần sắc trong mắt đầy vè phẫn nộ cùng với sự không cam lòng. Nhưng mà bọn họ không thể làm gì được, ở Đông Thánh tiên môn bọn họ cao cao tại thượng, nhưng ở thành Cổ Đế, bọn họ dường như hoàn toàn không có khả năng chống lại nổi Tần môn do Tần Vấn Thiên thống ngự.
...
Đông Thánh Thập Tam châu, bên trong ngọn tiên sơn mờ ảo, có một tòa đế cung huy hoàng mênh mông vô tận, từng dãy cung điện khí thế hùng vĩ toạ lạc. Người của nơi này, mặc dù là thủ vệ tầm thường, đều là cấp bậc tiên cảnh.
Nơi này, chính là Tiên cung mà Đông Thánh Tiên đế ở. Nơi này phát ra chỉ thị, có thể trực tiếp đạt đến Đông Thánh tiên môn, đồng thời thi hành.
Trước một tòa cổ điện rộng lớn nhất, có nhiều thân ảnh tồn tại. Bọn họ ngồi xếp bằng, cực kỳ an tĩnh, không cách nào tưởng tượng những người ngồi ở chỗ này, đều là cường giả tầng mức Tiên vương. Mà giờ khắc này bọn họ lại rất cung kính ngồi ở đó, im im lặng lặng lắng nghe một thân ảnh luận đạo ở phía trước.
Thân ảnh ấy, chính là Đông Thánh Tiên đế.
Nhưng ở trong nháy mắt này, thanh âm của Đông Thánh Tiên đế bất chợt ngừng lại, thanh âm dường như là đại đạo bị cắt đứt, một cổ dao động cực kỳ mãnh liệt càn quét ra từ trên thân hình của Đông Thánh Tiên đế. Uy áp nghẹt thở càn quét qua, những nhân vật tiên vương kia thần sắc đại biến, đua nhau mở hai mắt lộ ra kinh hãi vẻ, nhìn thân ảnh phía trước.
Đã xảy ra chuyện gì?
- Bệ hạ.
Có người cung kính nói to lên, chỉ thấy ánh mắt của Đông Thánh Tiên đế bỗng nhiên mở ra, lãnh mang loá mắt dường như muốn xuyên thấu thiên địa. Mọi người phía trước đều bị co người sợ hãi, có kẻ khom người nói to lên:
- Bệ hạ bớt giận.
Đông Thánh Tiên đế, cuối cùng chậm rãi thu liễm khí tức, bình tĩnh lại, chỉ nghe hắn hít sâu một hơi, mở miệng nói:
- Khuyết Thiên Dịch, bị giết rồi!
Lời vừa nói ra, những người ngồi đầy ở đó đều kinh hãi. Bên trong một số nhân vật Tiên vương ở nơi này, Khuyết Nguyệt tiên vương không ngờ ngồi ở trong đó. Khí thế trên người hắn chấn động kịch liệt, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.
Từ khi Khuyết Thiên Dịch bái nhập vào làm môn hạ của Đông Thánh Tiên đế, Khuyết Nguyệt tiên phủ của hắn và Đông Thánh tiên môn quan hệ ngày càng gần. Thậm chí bản thân hắn, thường xuyên đi tới đế cung lắng nghe Đông Thánh Tiên đế luận đạo. Khuyết Nguyệt tiên phủ và Đông Thánh tiên môn gắn chặt vào nhau hơn. Hơn nữa, bọn họ xem Khuyết Thiên Dịch là hy vọng.
Giờ này, Đông Thánh Tiên đế nói, Khuyết Thiên Dịch, bị người giết.
- Tại thành Cổ Đế, tặc tử Tần Vấn Thiên, hắn trước mắt tiên niệm của bổn tọa, tru sát Khuyết Thiên Dịch.
Đông Thánh Tiên đế chậm rãi lên tiếng, thanh âm của hắn dường như bình tĩnh lại, nhưng mà mọi người ở hiện tràng đều thần sắc hoảng hốt, dường như đều cảm thấy ở trong sự bình tĩnh này, tâm cảnh của Đông Thánh Tiên đế thời khắc này ra sao.
- Truyền lệnh của ta, triệu tập tất cả nhân vật thiên tài kiệt xuất cảnh giới Thiên Tượng Tầng chín của Đông Thánh tiên môn, bảo bọn họ đến nơi này.
Đông Thánh Tiên đế lạnh lùng nói, khiến cho trong lòng chư vị có mặt rúng động kịch liệt.
Tiên đế bệ hạ, nổi giận rồi!