Sắc mặt của người của Đông Thánh Tiên môn thay đổi, bọn họ hiển nhiên không hề nghĩ đến cô gái này vừa tới liền trực tiếp ra tay độc ác, quả quyết như thế, hơn nữa thực lực cực mạnh, một chiêu ngay lập tức chọc mù ánh mắt của đồng bạn bọn họ.
Hơn nữa người của Tần môn bao vây bọn họ, có mấy người thực lực tựa hồ đều cường mạnh phi thường, trên người phun trào khí thế rất hung mãnh làm người ta nghẹt thở. Những người này mang sát khí trên mặt, hàn khí lạnh như băng càn quét toà trà lâu này, khiến cho không gian trở nên cực kỳ ngột ngạt.
Thanh niên xấu xí bị đâm mù cặp mắt không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết, trong miệng còn phẫn nộ nguyền rủa:
- Mù rồi, ta bị chọc mù, sư huynh, giết nữ nhân đê tiện này, đệ muốn ả chết.
Bọn Khuyết Thiên Dịch lại không ra tay, giờ khắc này ngược lại rất bình tĩnh, thực lực của Tần môn hơi vượt ra ngoài dự liệu của hắn.
- Nam Hoàng tỷ.
Triệu Hân Nhi hô một tiếng, muốn chạy tới, đã thấy Khuyết Thiên Dịch đưa bàn tay ra, hàn khí kinh khủng bao phủ Triệu Hân Nhi, muốn đông diệt sinh cơ của nàng.
- Thả nàng ra.
Nam Hoàng Vân Hi cao ngạo lãnh đạm nói, phía sau lưng phảng phất có hình bóng phượng hoàng lóng lánh. Nàng đi về phía trước một bước, ánh sáng đỏ bao phủ mảnh không gian này, từng ngọn lửa sóng sánh tươi đẹp phun trào từ trên người của nàng, hiển hiện uy năng đốt diệt hết thảy.
- Ngươi chọc mù sư đệ ta, muốn ta thả người sao?
Khuyết Thiên Dịch lạnh như băng nói.
- Không phải các ngươi muốn gặp người của Tần môn ư, chúng ta tới rồi, đã đứng ở chỗ này, đánh bại ta ngươi cũng có thể chọc mù con mắt của ta, giữ nữ nhân để uy hiếp ta sao? Ta nghe nói trước đó ngươi buông lời rất là cuồng ngạo, sao bất chợt lại trở nên hèn nhát như thế?
Nam Hoàng Vân Hi lời lẽ cao ngạo lãnh đạm, cường giả xếp hạng thứ ba trên Đăng Tiên bảng, uy thế của Nam Hoàng Vân Hi sao lại yếu được.
- Thả người đi. Nếu không e không chỉ có một người mắt mù đơn giản như vậy.
Lại nghe một giọng nói truyền ra, người nói chuyện cũng là một vị nữ tử, chính là cường giả ngày xưa xếp hàng thứ chín trên Đăng Tiên bảng - Từ Như Tuyết. Nàng cũng gia nhập Tần môn, giờ này đã là một phần tử của Tần môn.
- Ngược lại ta thật ra tò mò, rốt cuộc là ai, không ngờ vừa bước vào thành Cổ Đế lại dám để cho tông chủ Tần môn tới gặp hắn. Giờ này bên trong thành Cổ Đế, hầu như chỉ có Tử Đạo Dương và Ma Tà là có lòng tự tin này mà thôi. Chẳng qua khi thấy những người này, ta thật sự là rất thất vọng.
Lý Ngọc khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt nhìn những người này biểu lộ mấy phần nhạo báng. Hắn từng có tâm ý nguội lạnh đối với Tiêu Lãnh Nguyệt, rời khỏi Tiêu môn, sau đó danh tiếng Tần Vấn Thiên quật khởi, hắn lựa chọn gia nhập Tần môn.
Thời điểm Tần Vấn Thiên bước chân vào thành Cổ Đế hắn đã thấy qua, không ngờ trong thời gian ngắn ngủi đã quật khởi tại thành Cổ Đế, xếp vào thứ tư trên Đăng Tiên bảng, coi như là truyền kỳ ở thành Cổ Đế này.
- Ngươi là tông chủ của Tần môn?
Khuyết Thiên Dịch đưa mắt nhìn Nam Hoàng Vân Hi ở phía trước, hỏi.
- Không phải.
Nam Hoàng Vân Hi lạnh lùng lên tiếng
- Tuy nhiên, ngươi gặp ta thì cũng như gặp tông chủ thôi.
- Tần môn ở thành Cổ Đế này thế lực ra sao?
Khuyết Thiên Dịch ánh mắt lập lòe, lên tiếng hỏi, trước hắn còn tưởng rằng chỉ là tông môn nhỏ tầm thường, giờ này xem trận thế cùng với khí thế phun trào trên người đối phương, dường như hắn đã sai rồi, hơn nữa rất rất sai. Cô gái tuyệt mỹ trước mắt đã cho hắn cảm giác lực áp bách cường đại đến từ người đối phương.
- Ngươi nói lời thừa quá nhiều.
Từ Như Tuyết miệt thị nói.
- Lãnh Bình Triều có nói trước đó lời lẽ của các ngươi là nói năng lỗ mãng, ngược lại còn làm nhục người của Tần môn ta. Chuyện này tính toán như thế nào đây?
- Các ngươi muốn như thế nào?
Khuyết Thiên Dịch hỏi ngược lại.
- Tất cả mọi người tự vả vào miệng mười lần, chuyện này Tần môn không truy cứu nữa.
Nam Hoàng Vân Hi cao ngạo lãnh đạm lên tiếng, khiến cho sắc mặt đám người của Đông Thánh Tiên môn thật khó coi, muốn bọn họ tự vả vào miệng mình?
- Nực cười.
Cô Tô Thiên Kỳ lạnh như băng lên tiếng.
- Muốn đánh thì đánh.
- Nếu như ngươi là một nam nhân thì lập tức thả nàng ta ra rồi chiến đấu.
Nam Hoàng Vân Hi nhìn chằm chằm Khuyết Thiên Dịch nói.
Bán tay Khuyết Thiên Dịch nâng Triệu Hân Nhi lên, dùng lực lượng hàn băng phong kín nàng, lập tức bàn tay chấn động lên, đánh vào trên lưng của Triệu Hân Nhi, chỉ trong nháy mắt, cả người Triệu Hân Nhi Nhi đóng băng, thân thể bị quăng ra bên ngoài trà lâu.
Thân hình Nam Hoàng Vân Hi trong giây lát nhoáng lên, mượn nhờ thân thể tiếp lấy Triệu Hân Nhi hạ xuống, lực lượng hỏa diễm tràn vào trong thân thể nàng, nhưng Triệu Hân Nhi Nhi vẫn không kềm chế được run rẩy, dường như thừa nhận đau đớn cực kỳ mãnh liệt.
- Ta chính là Khuyết Thiên Dịch - đệ tử Đông Thánh Tiên đế. Bọn ta là truyền nhân của Tiên đế Tiên vương thuộc Đông Thánh Tiên môn. Ngươi xuất thủ liền đâm mù đệ tử Tiên môn ta, còn muốn ta dễ dàng thả người, như vậy ngươi mới hài lòng sao?
Khuyết Thiên Dịch vừa dứt lời, hàn khí trên người càn quét hư không, trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện một vầng hàn nguyệt đáng sợ, chiến ý càn quét.
Nam Hoàng Vân Hi ôm thân thể Triệu Hân Nhi quay về, thấp giọng nói:
- Hân Nhi, ta sẽ khiến cho hắn trả giá thật lớn.
Nói đoạn, nàng giao Triệu Hân Nhi Nhi cho một người bên cạnh, lập tức đi lên trước, ánh mắt nhìn đoàn người Khuyết Thiên Dịch, trong hai tròng mắt của nàng phảng phất có cổ phượng đang hót dài. Một tiếng ầm vang lên. Ánh sáng đỏ mang theo liệt diễm phóng lên cao, càn quét mảnh thiên địa này.
- Đệ tử Đông Thánh Tiên đế, ta chưa nghe nói qua.
Nam Hoàng Vân Hi lạnh như băng lên tiếng, ngón tay của nàng một lần nữa chỉ ra phía trước, toàn bộ phiến hư không đều bị bao phủ bởi ánh sáng đỏ. Một hình bóng Phượng Hoàng phù hiện ở phía sau nàng, linh vũ ánh sáng đỏ chém tới không gian phía trước như muốn giết chết hết thảy. Toàn bộ đệ tử Đông Thánh Tiên môn đều thay đổi thần sắc, bọn họ nhìn thân thể Nam Hoàng Vân Hi trôi nổi trên không giống như thần nữ, không ai bì nổi.
Phốc. . .
Một dòng máu tươi phun trào, một người bị đánh trúng, một cánh tay bị chặt đứt.
Khuyết Thiên Dịch đạp bước ra, hàn nguyệt thê lãnh bao quanh thân thể hắn, cũng chiếu rọi tới thân thể Nam Hoàng Vân Hi, muốn đống băng đông diệt mảnh không gian này.
Phượng Hoàng và tia sáng lãnh nguyệt gặp nhau ở giữa không trung. Chỉ thấy phượng hót dài, ánh sáng đỏ nóng cháy nhào lộn bao phủ hàn nguyệt vào trong đó, lập tức không ngừng thẩm thấu vào. Tình cảnh này khiến cho sắc mặt Khuyết Thiên Dịch trong nháy mắt trắng bệch, lực lượng của hắn không ngờ lại ở thế hạ phong.
Nam Hoàng Vân Hi đồng thời bạo phát ra lực lượng, đốt tòa trà lâu biến thành tro bụi. Những cường giả vây xem đua nhau lui ra, nhìn những người của Đông Thánh Tiên môn. Đám người kiêu ngạo này vừa bước vào thành Cổ Đế cũng không biết khiêm tốn, xem ra phải bị dạy dỗ đau đớn thê thảm rồi.
Cô Tô Thiên Kỳ thực lực phi thường cường đại, hắn phun trào Thái Dương lô, chín vầng Thái Dương chi quang lóng lánh hiện ra, cực kỳ loá mắt.
Tuy rằng Cô Tô Thiên Kỳ là sư đệ của Khuyết Thiên Dịch sau khi trở thành đệ tử Đông Thánh Tiên đế, nhưng thực tế người của Đông Thánh Tiên môn cho rằng Cô Tô Thiên Kỳ còn xuất chúng hơn so với Khuyết Thiên Dịch, thiên phú của hắn cao hơn một chút, chỉ có điều lúc nhập môn tuổi đã lớn.
Sau khi bước chân vào cảnh giới Thiên Tượng tầng chín, có thể nói là Cô Tô Thiên Kỳ là siêu cấp cường đại. Thái Dương trường thương của hắn sát phạt thật đáng sợ, đã đẩy lui vài người của Tần môn.
Trường tiên của Từ Như Tuyết đánh thẳng tới Cô Tô Thiên Kỳ, tiên ảnh đầy trời, có phù văn sáng vô tận lóng lánh quật xuống. Cô Tô Thiên Kỳ thần sắc tĩnh táo, chỉ nghe hắn nổi giận quát một tiếng, trong lò luyện bắn ra thương mang vạn trượng, càn quét thiên địa, trực tiếp đụng vào tiên ảnh đầy trời. Phốc phốc… tiếng vang không ngừng. Cô Tô Thiên Kỳ phát hiện Thái Dương trường thương đáng sợ của hắn cũng bị trường tiên kích hủy, tiên ảnh đầy trời đều ẩn chứa lực lượng phù văn hủy diệt, dính vào là lập tức bị diệt.
Ngoại trừ những người này ra, các cường giả còn lại bắt đầu giao phong với nhau. Nhưng ngay từ khi bắt đầu chiến đấu, người của Đông Thánh Tiên môn lập tức có biểu hiện bại trận, bị áp chế toàn diện.
Đáng sợ hơn chính là chiến đấu mới vừa bạo phát, Hàn Nguyệt tinh tượng của Khuyết Thiên Dịch đã bị lực lượng của Nam Hoàng Vân Hi ăn mòn, dường như Phượng Hoàng cổ xưa bay vào trong hàn nguyệt, móng vuốt nhọn hoắc chụp xuống phá diệt, khí thế trên người Nam Hoàng Vân Hi cũng cuồn cuộn cường thịnh tột bực, mỗi một lần nàng công kích đều làm cho Khuyết Thiên Dịch phải toàn lực chống cự.
Sắc mặt của Khuyết Thiên Dịch đã có thể dùng từ trắng bạch để hình dung. Thân là đệ tử thân truyền của Đông Thánh Tiên đế, cho tới bây giờ hắn chưa từng cảm thụ sự thất bại như thế này. Hắn không phải là đối thủ, đệ tử thân truyền của Tiên đế như hắn dường như không thấm vào đâu với trước cô gái trước mắt.
Oành…
Khuyết Thiên Dịch bị đánh trúng rồi, hộc ra mấy ngụm máu tươi. Người của Đông Thánh Tiên môn đều nhìn thấy cảnh tượng này, không ai có thể cười nổi nữa, mặt không có chút máu. Trước đó bọn họ cũng từng càn quét qua một thế lực tông môn của thành Cổ Đế, nhưng tình huống lần này hoàn toàn khác biệt, nhân vật trọng yếu của đoàn người bọn họ, đệ tử thân truyền của Tiên đế là Khuyết Thiên Dịch đã thụ thương trong đòn giao phong ngắn ngủi vừa rồi.
Một vị đệ tử thân truyền Tiên đế khác - Cô Tô Thiên Kỳ tuy rằng còn đang chống đỡ, nhưng hiển nhiên đã bị áp chế. Đối địch với mười cường giả vị trí đầu trên Đăng Tiên bảng, Cô Tô Thiên Kỳ bước chân vào cảnh giới Thiên Tượng tầng chín không lâu nhưng không ngờ vẫn có thể chống lại.
Ông...
Nam Hoàng Vân Hi không mảy may có ý dừng tay, nhanh như tia chớp, lòng bàn tay của nàng xuất hiện một thanh Phượng Hoàng kiếm, trực tiếp chém tới, hư không đều bị chém ra ánh sáng liệt diễm. Khuyết Thiên Dịch hoảng hốt, dốc hết mọi lực lượng ngăn cản, nhưng lại bị lực lượng khiếp người ẩn chứa trong Phượng Hoàng kiếm ấy chém diệt. Một kiếm vừa chém xuống, trên người của Khuyết Thiên Dịch xuất hiện một vết máu, quần áo bị cắt, suýt nữa bị kiếm chém chết ngay tại chỗ. Hắn sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh.
- Các hạ dừng tay.
Thấy Nam Hoàng Vân Hi còn muốn công kích, Khuyết Thiên Dịch hô to một tiếng.
- Một chuyện hiểu lầm thôi mà, cần gì phải hạ sát thủ?
- Ngươi thật không biết xấu hổ.
Lãnh Bình Triều ở đằng sau mở miệng mắng. Nam Hoàng Vân Hi nhìn Khuyết Thiên Dịch với ánh mắt chứa đầy ý miệt thị sâu đậm, nói:
- Thật không ngờ đệ tử của Đông Thánh Tiên đế lại tệ hại như vậy, vậy ta lập tức thanh lý môn hộ cho hắn thôi.
- Ngươi dám giết ta?
Khuyết Thiên Dịch nghe được lời này thần sắc sửng sốt.
- Ta là đệ tử thân truyền của Đông Thánh Tiên đế.
- Đệ tử bất tài như vậy, giết ngươi, hắn cũng không báo thù cho ngươi.
Lời Nam Hoàng Vân Hi vừa rơi xuống, thân ảnh của nàng lần nữa nhoáng lên, ánh sáng đỏ bao phủ thiên địa, một luồng sáng hủy diệt vô thượng bao phủ cả không gian này, tay nàng chỉ tới phía trước, muốn hủy diệt mảng không gian có ánh sáng đỏ bao phủ đó.
Toàn thân Khuyết Thiên Dịch lạnh như băng, làm sao có thể, điều này sao có thể?
Đệ tử thân truyền của Tiên đế là thân phận cao đến bực nào, nữ tử trước mắt đây làm sao dám nói ra những lời cuồng vọng như vậy: "Giết hắn đi, Đông Thánh Tiên đế sẽ không báo thù cho hắn?"
Trong ánh mắt của Khuyết Thiên Dịch lóe lên vẻ dữ tợn, nếu đã như vậy, thì hãy cho hắn gặp sư tôn Đông Thánh Tiên đế một lần đi.
Khuyết Thiên Dịch không dùng tiên binh chống cự với lực lượng này, trên người của hắn tràn ngập ra một uy áp kinh người. Lập tức một tiếng nổ ầm vang cực lớn. Trong khoảnh khắc hết thảy mọi lực lượng không còn sót lại chút gì, tiên niệm của Đông Thánh Tiên đế xuất hiện.