Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

Tần Vấn Thiên nhìn thấy thần sắc lão giả áo xám có vẻ kích động. Ánh mắt của lão nhìn ra xa phía trước, Đế Vương chi khí tuyệt thế đối chọi gay gắt với khí thế đáng sợ mà Phạm Thiên lưu lại. Hai người đều để lại động phủ ở nơi này. Dường như chiến đấu giữa bọn họ vẫn không mất đi sắc thái sau bao nhiêu tháng năm dài dăng dẳng trôi đi.  

             Đây không khỏi khiến cho người ta sinh ra ý nghĩ, ngày xưa lúc các Cổ chi đại đế tranh phong, Phạm Thiên đại đế được coi là thiên hạ vô song. Và người duy nhất có thể trở thành đối thủ của ông ta, đã tranh phong ở nơi này cả một thế hệ. Cuối cùng, Phạm Thiên đại đế vô song của Tiên vực bỏ mạng ở nơi đây. Khí thế ấy cao tuyệt đến bực nào? Tình cảnh hai người bọn họ chiến đấu như thế nào, nếu như có thể hồi tưởng lại, Tần Vấn Thiên muốn đi xem trận song hùng chiến đấu kinh diễm này.  

             Khí thế của hai vị Cổ chi đại đế trải qua bao nhiêu năm tháng mà không tản đi hết. Phạm Thiên đại đế lưu truyền thừa ở đây khiến cho chín người thừa kế tranh đấu lẫn nhau để cuối cùng còn lại một người. Thủ đoạn tàn khốc như thế này chắc là muốn đối phó với nhân vật kinh diễm phía đối diện. Sau khi ông ta chết, dường như vẫn muốn chiến thắng người ở phía đối diện. Hai vị Cổ chi đại đế chiến đấu với nhau, đều là kiêu hùng, tất nhiên cũng là cùng chung chí hướng, cùng kính nể đối phương.  

             -Ngươi không nhận truyền thừa của Phạm Thiên đại đế, thời khắc này chuẩn bị đi tới động phủ đối diện sao?  

             Lúc này, lão giả áo xám thấp giọng hỏi, lập tức chỉ thấy thân thể lão chậm rãi chuyển qua nhìn Tần Vấn Thiên.  

             -Không dối gạt tiền bối, quả thật vãn bối muốn đi xem.  

             Tần Vấn Thiên đáp lại. Lời hắn vừa rơi xuống, đôi mắt của lão giả áo xám chăm chú nhìn hắn, chậm rãi thở dài nói:   

             -Thôi được, đồng bạn của ngươi được truyền thừa của Phạm Thiên đại đế, ngươi cam nguyện bỏ qua, bây giờ lại muốn đi về phía đối diện. Hết thảy đều có định số. Nếu ngươi cũng được truyền thừa, ngươi và đồng bạn của ngươi kế thừa truyền thừa của hai người bọn họ, trong minh minh, hoặc hết thảy đều có định số rồi.  

             -Tiền bối, có thể được truyền thừa hay không thì tùy ý nói thì sao có thể có được. Hết thảy đều theo số phận vậy.  

             Tần Vấn Thiên chậm rãi lên tiếng. Cũng giống như trước đó, hắn tiêu hao hết lực lượng, cuối cùng đi tới chỗ Phạm Thiên đại đế. Chỉ cần hắn nguyện ý bước ra một bước là có thể trở thành một trong người thừa kế của Phạm Thiên đại đế. Tuy nhiên hắn tự nguyện bỏ qua. Đây là không có duyên a.  

             Truyền thừa ở phía đối diện sao có thể dễ dàng có được? Hắn sẽ cố tranh thủ. Nếu tranh thủ không được, hắn cũng không quá khó chịu.  

             -Nói rất đúng. Hết thảy đều theo số phận. Ta cũng nên đi rồi.  

             Trong ánh mắt lão giả lóe lên chút ánh sáng, lập tức bóng dáng lão nhoáng lên, xuất hiện trên hư không.  

             -Hết thảy đều theo số phận. . .  

             Oành oành...  

             Âm thanh quanh quẩn trong hư không. Lão giả áo xám thần bí bước ra một bước, lập tức biến mất tại chỗ. Dường như lão đã hoàn thành sứ mạng của mình, không còn tâm tư lưu luyến chuyện nơi đây. Hết thảy đều theo số phận. Lão nên đi tìm kiếm tự ngã, lão, rốt cuộc là người nào?  

             -Chúng ta đi chứ?  

             Thanh Nhi thấy Tần Vấn Thiên nhìn theo bóng lưng lão giả áo xám mà thất thần, thấp giọng hỏi.  

             Ừ. Nhưng trước hết chờ một chút.  

             Tần Vấn Thiên nói, khí thế trên người đột nhiên phun trào, thậm chí ngay cả lực lượng tinh thần Thiên Tượng cũng phun trào. Tiếp đó chỉ nghe ầm ầm… tiếng vang không ngừng. Hắn không ngừng đạp bước trên mặt đất.  

             Có nhân vật thiên kiêu từ trong động phủ đi ra, dĩ nhiên là những người cuối cùng tự hiểu được ghế truyền thừa kia là vô vọng, buộc phải bỏ qua, chuẩn bị đi tới đối diện rồi. Những thiên kiêu đi ra nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi, mày nhướn lên, trong mắt ẩn chứa ánh sao lóng lánh, tuy nhiên vẫn không nói gì, tiếp tục nhấc chân đi về phía trước.  

             Theo sau, lục tục có cường giả đi ra. Tuy trong lòng bọn họ có chút không cam tâm, nhưng hào quang phun trào trên truyền thừa đã đoạn tuyệt hy vọng của bọn họ. Chỗ ấy ngoại trừ truyền thừa chỉ có pho tượng chín đầu khổng lồ, không còn gì khác. Bọn họ tìm một lúc, không buông tha cũng phải bỏ qua.  

             Huống chi khí thế đối diện cũng cực kỳ đáng sợ, lực lượng truyền thừa cũng có dạng kinh thế như vậy, làm gì còn muốn tử thủ khư khư truyền thừa của Phạm Thiên đại đế.  

             Không ít người đều trông thấy Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi đi qua bên cạnh bọn họ.  

             Cuối cùng, Nam Hoàng Vân Hi cũng đi ra. Nàng liếc mắt liền thấy hai người Tần Vấn Thiên, trong thần sắc lộ ra một đạo ánh sáng âm u lạnh như băng. Trong hai tròng mắt uy nghiêm ấy dường như mang theo ý không cho phép hoài nghi. Nàng đi tới phía Tần Vấn Thiên từng bước một, lần đầu tiên lên tiếng:   

             -Làm hỏng chuyện của ta, ngươi có biết đó chính là tìm chết?  

             Lời vừa dứt, sử dụng lực lượng uy thế phun trào trên người nàng. Nhưng lực lượng của Nam Hoàng Vân Hi rất khó tưởng tượng, nàng phụ thân vào thân hình của Nam Hoàng Vân Hi, trong thời gian ngắn ngủi có thể phát huy được lực lượng của Nam Hoàng Vân Hi một cách cực kỳ thuần thục. Năng lực thần bí này khiến cho Tần Vấn Thiên cảm thấy rất đáng sợ.  

             Thân ảnh ấy từng bước một đi tới Tần Vấn Thiên. Mỗi một bước đều mang vẻ kiên định như nhau. Ánh mắt của nàng vẫn lạnh lẽo như vậy, không có bất kỳ tình cảm nào. Cuối cùng, thân thể nàng khẽ động, cánh phượng phất trời, uy thế đáng sợ. Hào quang màu đỏ tươi đẹp lại phun trào lần nữa, muốn khiến hết thảy đều mất đi sắc thái. Nàng phát ra một cú đánh kinh khủng tới Tần Vấn Thiên.  

             Thân thể Thanh Nhi cũng động, Trảm Tiên đồ phun trào, muốn chém diệt hết thảy đồ án đáng sợ mà hoa mỹ này, cuốn chúng vào bên trong xoáy nước, chống cự đòn công kích của đối phương. Dường như lúc nào nàng cũng ở bên cạnh Tần Vấn Thiên. Bất cứ lúc nào Tần Vấn Thiên cần, nàng sẽ sử dụng lực lượng của mình.  

             Đúng lúc này, bước chân của Tần Vấn Thiên đạp một cái trong giây lát, một trận quang hoa hoa mỹ chợt bay ngút trời, hình như có vô số ảo ảnh y như thần linh màu vàng óng hiện lên, quang văn diệu thiên, đột nhiên sinh ra một cổ lực lượng trấn áp hết thảy. Nam Hoàng Vân Hi bất chợt thay đổi thần sắc, dưới chân nàng đan dệt ra đồ án cực kỳ hoa mỹ, tựa như nàng bước xuống trong bẫy rập của Tần Vấn Thiên.  

             Nam Hoàng Vân Hi muốn lui người lại, nhưng giờ khắc này đồ án phảng phất khép kín, ánh sáng loá mắt hóa thành một chữ to đáng sợ. Thân thể của nàng chợt cảm giác không thể nào nhúc nhích, lực lượng toàn thân dường như bị đồ án chữ Phong to lớn ấy trấn áp. Mặc dù nàng có thực lực mạnh mẽ, nhưng một tích tắc này lại dường như vô dụng, thân thể không thể vút lên.  

             Ở phía trước, thân hình của Tần Vấn Thiên lập lòe lao đến giống như gió, mang theo thủ chưởng ánh sáng màu trắng nóng rực trực tiếp ấn xuống ngực của Nam Hoàng Vân Hi, lực lượng huyết mạch đáng sợ bao phủ thân thể Nam Hoàng Vân Hi, nhưng không hề hủy diệt, mà là thẩm thấu từng chút một.  

             Oàng, oàng, oàng. . .  

             Một cổ khí tức lạnh như băng phun trào ra từ trong thân thể Nam Hoàng Vân Hi, dường như cũng một bóng dáng màu trắng phảng phất xuất ra, nhưng vẫn tiếp tục giãy dụa. Trên mặt Nam Hoàng Vân Hi có vẻ thống khổ. Thần sắc Tần Vấn Thiên xoay chuyển như điện, tay hắn đánh ra, hai tay cùng ấn trên ngực của Nam Hoàng Vân Hi, thề phải trục xuất đối phương ra khỏi thân thể của Nam Hoàng Vân Hi.  

             Chỉ thấy giờ khắc này cả người Nam Hoàng Vân Hi đều phun trào hào quang màu trắng hoa mỹ, cũng thẩm thấu một chút vào trong thân thể nàng. Cuối cùng ầm một tiếng, phảng phất một thân thể xuất ra khỏi bên trong cơ thể Nam Hoàng Vân Hi, bay vào trong hư không. Không ngờ chính là bóng dáng của cô gái thần bí đó. Hai tròng mắt nàng cực kỳ băng lãnh, ánh mắt u lãnh chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên, gương mặt kiều diễm tuyệt thế nhưng không có bất kỳ sắc thái tình cảm gì.  

             Cuối cùng Nam Hoàng Vân Hi đã thanh tỉnh lại. Nàng nhìn tình cảnh trước mắt, nhìn vị trí nơi hai tay Tần Vấn Thiên chạm vào, trong nháy mắt gương mặt nóng hừng hực. Mới vừa tỉnh táo liền trông thấy cảnh tượng như thế này, có thể tưởng tượng được sắc mặt của nàng không dễ nhìn cho lắm.  

             -Vẫn chưa đủ sao?  

             Nam Hoàng Vân Hi lạnh lùng nói. Tần Vấn Thiên liền thu hồi ánh mắt đang nhìn cô gái kia trên hư không, nhanh như chớp buông hai tay xuống, nhìn ánh mắt của Nam Hoàng Vân Hi sắc bén như đao, không khỏi run run giải thích:   

             -Trước tình thế cấp bách, đừng lấy làm lạ, đừng lấy làm lạ. . .  

             Lúc bấy giờ Tần Vấn Thiên lúng túng khác thường, Nam Hoàng Vân Hi nhìn vào mắt hắn, lập tức ném hết những suy nghĩ trong đầu. Tuy trong lòng nàng rất tức giận, nếu như ngày thường có người dám khinh bạc nàng như thế, tất nhiên nàng sẽ tru diệt đối phương. Tuy nhiên nàng cũng biết Tần Vấn Thiên không phải cố ý, mà là vì giúp nàng. Nàng có thể làm thế nào đây?  

             Ngẩng đầu, Nam Hoàng Vân Hi cũng nhìn bóng dáng thân bí trên hư không, trong con ngươi xinh đẹp lóe lên một ý kiêng kỵ sâu sắc. Cũng may Tần Vấn Thiên trục xuất nàng ta ra khỏi người mình, nếu không hậu quả thật sự thiết tưởng không chịu nổi.  

             Ông... một ngọn gió phất qua. Cô gái kia không ngờ lại xuất hiện trước mặt Tần Vấn Thiên, vươn tay tới Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên giơ tay lên đánh ra hỏa diễm. Bóng dáng cô gái lần nữa nhoáng lên, tựa như u linh, lại xuất hiện ở phía sau Tần Vấn Thiên. Đôi mắt nàng u lãnh cứ nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm.  

             Cuối cùng, bóng dáng nàng như một cơn gió nhẹ nhàng lướt đi, đi khỏi nơi này.  

             -Ngươi không sao chứ?  

             Tần Vấn Thiên hỏi Nam Hoàng Vân Hi, nhưng thấy Nam Hoàng Vân Hi lạnh lùng nhìn, Tần Vấn Thiên đành cười cười, xoay người nói với Thanh Nhi:   

             -Chúng ta đi thôi.  

             Nhưng lúc này hắn nhận ra Thanh Nhi cũng nhìn hắn lạnh như băng. Tần Vấn Thiên không khỏi giải thích:   

             -Thanh Nhi, ta không phải cố ý?  

             -Ừ.  

             Thanh Nhi đáp giòn tan.  

             -Rất thư thái phải không?  

             Nói đoạn, nàng xoay người đi tới trước. Tần Vấn Thiên như hoá đá tại chỗ. . . Không lời chống đỡ.  

             -Thanh Nhi, ta sai rồi.  

             Thanh Nhi chớp chớp đôi mắt. Tần Vấn Thiên lập tức đuổi theo. Đôi mắt của Nam Hoàng Vân Hi cũng lóe sáng, nhìn theo hình bóng của hai người ở phía trước, đôi mắt nàng lóe lên ánh sáng, nhìn theo hai thân ảnh kia.  

             Rất thư thái ư?  

             Nghĩ vậy, sắc mặt của Nam Hoàng Vân Hi lại lạnh xuống, nhìn chòng chọc Tần Vấn Thiên ở phía trước.  

             . ..  

             Hào quang vạn trượng toả lên ngút trời, uy thế tích chứa trong động phủ trước mắt phảng phất như hạo nhiên Đế Vương chi khí quân lâm thiên hạ. Nó có vương giả chi thế, hoàn toàn khác biệt với khí thế của động phủ Phạm Thiên đại đế ở phía đối diện, dường như là đối lập.  

             Tần Vấn Thiên, Thanh Nhi và Nam Hoàng Vân Hi xuất hiện bên ngoài động phủ, có vẻ ba người đều đã quên chuyện lúc vừa rồi.  

             -Chúng ta vào đi thôi.  

             Tần Vấn Thiên thấp giọng nói. Ba người đạp bước đi vào động phủ, cổ khí thế cường đại dường như càng thêm thuần khiết. Bên trong động phủ có sáng vàng lóng lánh, lan đến mỗi một góc. Nơi này có nhiều bóng hình thiên kiêu. Bọn họ ngóng nhìn về phía trước, chỉ thấy trước mắt là Đế Vương chi mang cực kỳ thuần khiết đan xen thành đồ án hoa mỹ.  

             Chỗ ấy, dường như cũng có một bóng dáng tạo thành bởi vàng ròng, giống như vương giả đến từ viễn cổ, nằm trong mảnh ánh sáng màu vàng ấy, ánh sáng quang hoa lưu động trên người làm người ta cảm nhận thâm thiết luồng uy năng hoảng sợ tích chứa bên trong đó

Advertisement
';
Advertisement