Toàn thân Tiêu Lãnh Nguyệt bị đẩy lui, hai cánh phía sau lưng Tần Vấn Thiên lập lòe, trong nháy mắt tiến tới gần giống như tia chớp màu vàng.
-Giết.
Tần Vấn Thiên lại đánh ra một thương, lại thấy một đạo bạch quang loélên , một chiếc gương cổ tự nhiên xuất hiện vắt ngang . Trường thương của Tần Vấn Thiên đánh lên bên trên nó, cổ kính nát vụn trong nháy mắt. Nhưng có một cổ lực lượng phản chấn khiến cho bàn tay của Tần Vấn Thiên hơi chấn động. Lực lượng của một thương này cũng bị tan mất. Huyền Dương chiến đấu ở bên cạnh cũng phát ra một cú đánh tới bên này.
Làm sao Tiêu Lãnh Nguyệt lại bỏ lỡ cơ hội lần này, chỉ thấy khoảnh khắc lực lượng trường thương Tần Vấn Thiên tan mất, nàng khẽ kêu một tiếng, tóc dài tung bay, phảng phất thân thể nàng cũng bao trùm sương lạnh. Tiếng vang ầm ầm… truyền ra, toàn bộ thiên địa đông cứng. Tiêu Lãnh Nguyệt tức giận đánh ra song quyền, tượng băng trong hư không nổ điên cuồng. Nếu thiên kiêu tầm thường chịu đựng một kích đáng sợ bực này, e rằng thân thể cũng phải tan nát.
Giao phong giữa các cường giả như bọn họ thắng bại đều trong một ý nghĩ. Tần Vấn Thiên bị Huyền Dương ngăn cản một cú đánh và bắn ngược lại lực lượng, khiến cho Tiêu Lãnh Nguyệt nắm bắt được một cơ hội công phạt, thân thể của hắn trong nháy mắt bị đông cứng, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể phảng phất như bị đông diệt giết chết. Ngay tại thời điểm Tiêu Lãnh Nguyệt đánh ra quả đấm, hắn mơ hồ cảm giác thân thể mình muốn hóa thành những hạt mảnh vỡ vô tận, cực kỳ đáng sợ.
Tần Vấn Thiên phóng ra phù quang lưu động trên người mình đến mức tận cùng. Một cổ lực lượng bất diệt trấn áp xuống, tinh tượng trong bầu trời phun trào ánh sáng loá mắt. Thần Chi Thủ của hắn tiếp tục động, khi Tiêu Lãnh Nguyệt một lần nữa áp sát thân hắn, hắn lại đánh ra một thương . Một thương này trấn diệt hết thảy tồn tại, nơi nó đi qua hết thảy hàn băng đống sát đều bị chấn nát. Hai cổ lực lượng điên cuồng giao đụng vào nhau trên hư không.
-Đi!
Trường thương trong tay Tần Vấn Thiên phảng phất tăng vọt, một thương kinh thiên, muốn phá hủy hết thảy mọi cản trở phía trước. Thậm chí trường thương rời tay bay ra, Tiêu Lãnh Nguyệt còn điên cuồngtung ra một cỗ trấn diệt chi lực, lấy thân thể của nàng làm trung tâm, hư không không ngừng đông cứng, nếu như có người ở bên cạnh nàng lập tức sẽ bị đống sát.
Nhưng lúc này lại có một người bị lực lượng không gian bao phủ, trực tiếp xuyên qua, phảng phất hàng lâm trong nháy mắt. Quyền mang hủy diệt không gian xé mở hết thảy mọi thử, khiến cho Tiêu Lãnh Nguyệt đang ngăn chống đòn công kích của Tần Vấn Thiên đột nhiên biến hẳn sắc mặt.
Ông…
Huyền Dương phát hiện tình cảnh này xoay người đuổi theo, đã thấy Tần Vấn Thiên cũng xoay người đánh ra một đạo Trích Tinh Đại Chưởng ấn tới Huyền Dương. Chưởng ấn này có uy năng trấn diệt hết thảy mọi thứ, xóa diệt hết thảy lực lượng cản trở ở phía trước.
Huyền Dương hét lớn một tiếng. Khắp hư không xuất hiện từng mặt cổ kính cực kỳ huyền diệu. Thiên Huyền kính thuật phun trào đến mức tận cùng. Đòn công kích của Tần Vấn Thiên trực tiếp đánh vào trên Thiên Huyền cảnh thuật, lực lượng đáng sợ bị bật ngược quay trở về, chấn cho bàn tay của Tần Vấn Thiên hơi rung rinh, nhưng cũng thấy trường thương của Huyền Dương bắn nhanh ra từ sau cổ kính.
"Lợi hại thật. Khó trách Huyền Dương có thể xếp hạng thứ tư trên Đăng Tiên bảng, tuyệt không phải là hư danh. Muốn phá Thiên Huyền kính thuật của hắn thật quá khó khăn. Lực công kích của Huyền Dương thật ra cũng không quá cường đại, thế nhưng dựa vào sự kỳ diệu của Thiên Huyền kính thuật, người khác công kích hắn chính là tự công kích mình. Trừ phi lực công kích mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều, mới có thể làm vỡ nát Thiên Huyền kính thuật của hắn. Hiển nhiên hiện tại Tần Vấn Thiên không đạt được tới trình độ này. Như vậy Huyền Dương đã đứng ở thế bất bại rồi."
Mọi người nhìn thấy trận đại chiến trong hư không như trên, trong lòng thầm nghĩ, muốn đánh bại Huyền Dương quả thực cực kỳ khó khăn.
Nhưng trận chiến đấu này cũng không là quyết chiến một đối một, mà là trận đánh hai người đấu hai người . Tần Vấn Thiên cũng hiểu rõ sức mạnh Thiên Huyền kính thuật của Huyền Dương đã chú định là hắn rất khó có thể công phá. Chỉ thấy cả người hắn giống như một con đại bàng gió chân chính, thối lui lập lòe , Hư Không Đồ phổ cường đại xuất hiện, điên cuồng xoay tròn. Thanh Nhi thay thế vào vị trí của Tần Vấn Thiên, trường thương của Huyền Dương trực tiếp đâm vào trong không gian đồ phổ, phảng phất bị rơi bị hút vào bên trong đó.
Giữa Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi đã hoàn thành sự thay thế nhau cực kỳ hoàn mỹ. Thanh Nhi chặn một cú đánh của Huyền Dương. Một chưởng của Tần Vấn Thiên giống như một trận gió đối với Tiêu Lãnh Nguyệt. Tiêu Lãnh Nguyệt vốn định vòng qua hối hợp cùng Huyền Dương đánh Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi, nhưng lại bị một chưởng này trực tiếp cắt ngang. Hai người nàng và Huyền Dương tựa hồ bị hoàn toàn ngăn cách bỡi Thanh Nhi và Tần Vấn Thiên, không có cách nào hỗ trợ lẫn nhau.
"Hai người Thanh Nhi công chúa và Tần Vấn Thiên đối mặt với Huyền Dương và Tiêu Lãnh Nguyệt không ngờ lại không rơi vào thế hạ phong chút nào. Nếu như bọn họ thật sự chiến thắng trong cuộc tỷ thí này, vậy Song Kiêu minh đã mất hết thể diện rồi."
Người chứng kiến cuộc chiến đều thầm nghĩ trong lòng. Giờ này Song Kiêu minh có thể nói là sự kết minh giữa Song Kiêu minh ngày xưa và Tiêu môn. Song Kiêu lần lượt là Huyền Dương và Tiêu Lãnh Nguyệt.Nếu như chiến bại, Song Kiêu minh mơ hồ dám xưng đệ nhất tông môn trong Cổ Đế thành giờ phải mất thể diện rất lớn rồi.
Đám người chỉ thấy bốn người chiến đấu và công kích đều cực mạnh. Giữa Tần Vấn Thiên và Tiêu Lãnh Nguyệt là dùng công đối công. Nhưng Thanh Nhi công chúa thì hóa giải công kích của Huyền Dương nhiều hơn. Bởi vì Thiên Huyền kính thuật của Huyền Dương khó có thể phá giải, nhất thời nàng không thể công phá được. Bởi vậy nàng chọn lựa phòng ngự. Khi thì thay đổi vị trí với Tần Vấn Thiên, khi thì nàng đột nhiên hàng lâm trước mặt Tiêu Lãnh Nguyệt, đánh một cú khiến cho Tiêu Lãnh Nguyệt trở tay không kịp.
Thanh Nhi công chúa phát huy ưu thế của lực lượng không gian đến mức tận cùng. Tốc độ của Tần Vấn Thiên cũng nhanh hơn so với Tiêu Lãnh Nguyệt. Chiến đấu cứ kéo dài, tình hình Tiêu Lãnh Nguyệt dường như càng lúc càng không ổn.
-Tần Vấn Thiên, ngươi thật hèn hạ. Thân là nam nhân mà lại dựa vào nữ nhân trợ giúp chiến đấu.
Tiêu Lãnh Nguyệt lên tiếng lạnh như băng. Nàng ta đã tung ra tất cả vốn liếng, nhưng vẫn không có biện pháp gì phá vỡ Thần Chi Thủ, đánh bại Tần Vấn Thiên. Nàng đã phát sinh sự không kiên nhẫn, cố ý nói lời khích tướng, muốn gây xích mích cho Tần Vấn Thiên nổi giận.
Nhưng Tiêu Lãnh Nguyệt chỉ nhìn thấy nụ cười lãnh đạm của Tần Vấn Thiên.Nnụ cười có vẻ như đang châm chọc nàng. Chỉ thấy Tần Vấn Thiên vừa công phạt vừa mở miệng nói:
-Tiêu Lãnh Nguyệt, nực cười cho ngươi là thiên kiêu nằm ở hàng thứ sáu của Đăng Tiên bảng, mà chỉ có chút thực lực này. Chiến đấu kế tiếp có thể kết thúc rồi, để cho ngươi nhìn uy lực chân chính của Thần Chi Thủ một chút.
Lời Tần Vấn Thiên vừa dứt, mọi người chỉ thấy bàn tay của hắn phun trào ánh sáng vạn trượng, cực kỳ rực rỡ. Phù văn vô tận điên cuồng lưu động. Bàn tay ấy không biết đáng sợ bao nhiêu, trong một tích tắc, lực lượng tích chứa trong đó phảng phất như muốn bạo phát ra toàn bộ.
Ánh mắt của Tiêu Lãnh Nguyệt nhìn chòng chọc vào bàn tay của Tần Vấn Thiên. Nàng nhìn thấy phù văn điên cuồng lưu động trong bàn tay ấy phảng phất như hóa thành lốc xoáy đáng sợ, điên cuồng thôn phệ lực lượng vô tận. Bàn tay ấy lại thổi lên một trận phong bạo hủy diệt rất đáng sợ, uy năng tích chứa trong đó khiến cho Tiêu Lãnh Nguyệt cảm thấy trái tim đang chấn động, đang đập mạnh.
- Trận đánh lần trước Thần Chi Thủ của ngươi đã từng bị đánh nát qua, một khi phun trào là không cách nào tiếp tục sử dụng lần thứ hai nữa. Ngươi đã dùng cạn kiệt lực lượng của Thần Chi Thủ.
Tiêu Lãnh Nguyệt nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.
-Ngươi đoán không sai. Thần Chi Thủ có thể duy trì trạng thái chiến đấu cường lực kéo dài, sau khi ngưng chiến ta có thể thu hồi. Dĩ nhiên, Thần Chi Thủ được xưng là bàn tay của thần linh. Nó còn có một đặc điểm nữa, chính là có thể phun trào uy năng chân chính của thần linh, Thần Chi Thủ chiến đấu chân chính.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, lập tức chỉ thấy thân hình hắn chớp động, giơ bàn tay lên sát phạt thẳng tới Tiêu Lãnh Nguyệt.
Trong tích tắc, một dấu bàn tay thần linh cực kỳ to lớn phảng phất từ trên trời giáng xuống, mang theo uy áp không ai bì nổi, mang theo lực lượng công phạt trấn diệt hết thảy, phá hủy hết thảy mà lao xuống. Uy thế như vậy khiến cho Tiêu Lãnh Nguyệt cảm nhận được không thể ra sức. Nàng phát ra một tiếng hú dài kinh thiên động địa, toàn bộ lực lượng đống sát vô tận phảng phất muốn xông ra bên ngoài cơ thể, hóa thành từng ngọn hàn băng cổ phong oanh sát tới chưởng ấn che trời có thể diệt sát hết thảy ở phía trước kia.
Chỉ nghe tiếng vang ầm ầm khiếp người truyền ra. Tất cả sắp bị chấn vỡ nát tan tành, hơn nữa nhanh giống như một trận ánh sáng. Ánh sáng đó có thể phá hủy hết thảy.
Oành…
Một tiếng vang thật lớn. Hư không mà Tiêu Lãnh Nguyệt đứng trên đó phát ra tiếng va chạm đáng sợ. Lập tức mọi người nhìn thấy trên cả vùng đất xuất hiện một cái hố sâu to lớn, phảng phất có một bóng dáng người bị đập vào. Các thiên kiêu ai nấy cũng đều ngẩn người, đưa mắt nhìn vào hố sâu kia. Ngay cả Thanh Nhi và Huyền Dương đang chiến đấu cũng ngừng lại, nhìn về phía bên này.
Mặt đất nơi ấy đều bị đóng băng, phảng phất là hố sâu băng tuyết, hơi lạnh tỏa ra. Giây lát sau truyền ra một tiếng ho khan. Lập tức trong hố sâu có một hình bóng chật vật bò lên, máu tươi từ trong miệng không ngừng rơi xuống. Tiêu Lãnh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn Tần Vấn Thiên giữa hư không, trong con ngươi của nàng có một niềm tuyệt vọng mờ mịt.
Lần trước chiến bại dưới tay Thanh Nhi có thứ hạng hơn nàng một bậc. Ngày hôm nay nàng bị Tần Vấn Thiên cường thế đánh bại. Đây là người đã từng được nàng dẫn vào Tiêu môn, vốn định lợi dụng hắn tìm được phương pháp đi thông đến Đế cung. Và quả thật tìm được rồi, nhưng vì vậy mà Tần Vấn Thiên tu thành Thần Chi Thủ, còn nàng thì không được cái gì cả. Ỷ vào Thần Chi Thủ, nửa năm sau trong ngày hôm nay, Tần Vấn Thiên đánh bại nàng. Đây là sự nực cười đến bực nào.
"Tiêu Lãnh Nguyệt bại bởi Tần Vấn Thiên."
Mọi người biến sắc. Tần Vấn Thiên có được Thần Chi Thủ, nhất định quật khởi mạnh mẽ trong thành Cổ Đế này.
Chỉ thấy Thần Chi Thủ trong tâm bàn tay hắn trở nên nhạt dần, tuy vẫn còn ở đó, nhưng không có ánh sáng lóa mắt như trước nữa. Thần sắc Huyền Dương lạnh như băng, thân hình chớp động, bay thẳng tới đánh giết Tần Vấn Thiên. Đã không có Thần Chi Thủ, Tần Vấn Thiên chống lại công kích của hắn như thế nào đây? Cho dù chỉ còn lại một mình hắn, trận chiến này coi như chưa kết thúc.
Nhưng lại thấy thân hình Thanh Nhi lập lòe, trực tiếp chắn trước mặt Huyền Dương. Lực lượng không gian của nàng cường đại, dễ dàng có thể ngăn cản Huyền Dương. Tuy nàng không có cách nào kích phá Thiên Huyền kính thuật của Huyền Dương, nhưng Huyền Dương cũng không thể đánh bại được nàng. Nhìn hai người chiến đấu, mọi người cảm giác dường như vị trí thứ tư và thứ năm trên Đăng Tiên bảng cũng không hề có chênh lệch nào.
Huyền Dương dựa vào Thiên Huyền kính thuật, đứng ở thế bất bại. Tuy nhiên công kích của hắn thì không thể đánh bại Thanh Nhi.
Đối với điểm này, Tần Vấn Thiên đã biết trước khi khai chiến. Dù sao hắn và Huyền Dương đã từng có chiến đấu qua, biết được ưu thế và nhược điểm của Huyền Dương, chỉ thấy hắn chậm rãi đi lên trước. Từ xa xa không ít cường giả Song Kiêu minh đua nhau bước chậm tới bên này, nhất thời khí thế cuồng bạo lên.
-Xảy ra chuyện gì, thất bại không nổi ư?
Tần Vấn Thiên quét ánh mắt qua đám người. Tiếng nói lạnh như băng của hắn khiến cho bọn họ dừng bước chân, lạnh lùng nhìn qua. Có không ít người đi tới bên dưới, trợ giúp cho Tiêu Lãnh Nguyệt.
-Đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này có một giọng nói từ trên trời giáng xuống. Lập tức trên hư không có một hình bóng đạp bước lăng không. Người này có phong thái tuyệt thế, trên người lộ ra một cổ khí chất không biết gọi tên. Khí tức trên người hắn mặc dù không bá đạo ác liệt, nhưng chỉ vừa đứng trên hư không trông thật giống như một nhân vật tuyệt đại hàng lâm. Giọng nói của hắn vân đạm phong khinh, lại như có một cổ uy nghiêm vô thượng!