Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

 

Quân Mộng Trần và Tử Tình Hiên vừa rời đi, Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, lần nữa nhập định. 

 

Sau nửa tháng, Tiêu Lãnh Nguyệt lại tới tìm Tần Vấn Thiên, lần này nàng trực tiếp hỏi thẳng: 

 

- Ngươi đã nghĩ kỹ chưa. 

 

Tần Vấn Thiên nhìn Tiêu Lãnh Nguyệt, khẽ cười lắc đầu nói: 

 

- Ta đã nói với ngươi rồi, muốn tu hành khẩu quyết cất chứa trong phù văn màu máu thì cần lĩnh ngộ Thần Văn ở cung điện dưới đất, nhưng ngươi không khả năng làm được, ta có lòng dạy ngươi, cũng không làm được, ngươi cứ muốn cho rằng ta đã được đến thứ gì, ta có giải thích cũng vô dụng. 

 

Tiêu Lãnh Nguyệt nhíu mày lại, lạnh giọng nói: 

 

- Tần Vấn Thiên, ta đã cho ngươi đủ mặt mũi. 

 

- Đa tạ. 

 

Tần Vấn Thiên cười nói, Tiêu Lãnh Nguyệt không nói gì nữa, xoay người rời đi, bỏ lại một đạo ánh mắt băng lãnh. 

 

Trong vài tháng tiếp theo, Tiêu Lãnh Nguyệt tới vài lần, mỗi lần đều cực trực tiếp, hơn nữa thái độ càng lúc càng lãnh đạm. 

 

Tiêu Lãnh Nguyệt cũng phát hiện, Tần Vấn Thiên tựa hồ rất nhẫn nại, hắn cũng không nói muốn thoát ly Tiêu Môn, cứ vậy an tĩnh ngẩn trong viện tử tu hành, phảng phất như không hề có chuyện gì xảy ra. Trong khi hai đồng bạn của Tần Vấn Thiên có khi tu luyện trong Tiêu Môn, có khi đi ra Cổ Đế chi thành lịch luyện, nàng phái người Tiêu Môn giám thị, đối phương tịnh không có ý tưởng muốn chạy trốn. 

 

Có vẻ định tính toán một mực thế này, cũng tính là đám người Tần Vấn Thiên thức thời, tự biết nếu muốn cường hành thoát ly Tiêu Môn là điều căn bản không khả năng, chẳng qua là chọc giận nàng thôi. 

 

Cuối cùng, nhẫn nại của Tiêu Lãnh Nguyệt cũng đến cực hạn, ngày đó, có cường giả Tiêu Môn đi tới trong viện mà Tần Vấn Thiên đang tu hành, trực tiếp xông vào, có điều Tiêu Lãnh Nguyệt tịnh không ở trong đó, người cầm đầu là cường giả số hai của Tiêu Môn, Tham Lang. 

 

Một đám đông khí thế ngút trời, uy áp hàng lâm tới trên người Tần Vấn Thiên, đặc biệt là Tham Lang, thần sắc hắn cực băng lãnh, tựa hồ cất chứa sát niệm. 

 

Tần Vấn Thiên mở mắt ra nhìn về phía đối phương, chỉ nghe Tham Lang lạnh lùng nói: 

 

- Tần Vấn Thiên, ngươi dẫn Lãnh Nguyệt vào cung điện dưới đất, bị khốn trong đó nửa năm, Lãnh Nguyệt vẫn bảo hộ ngươi, bằng không sợ rằng ngươi sớm đã chết trong tay Huyền Tinh, thậm chí, dù sau này người Song Kiêu minh có muốn đòi ngươi, Lãnh Nguyệt cũng không giao ngươi ra. 



 

- Lãnh Nguyệt thiện tâm, hết lần này tới lần khác nhẫn nại với ngươi, ta lại lười nhác nói nhảm với ngươi, trong vòng bảy ngày, nếu không giao ra bí quyết tu hành, ta sẽ trực tiếp trục xuất ngươi khỏi Tiêu Môn. Nếu không còn là đệ tử Tiêu Môn, đám người ngoài kia sẽ không khách khí với ngươi đâu. 

 

Tham Lang nói xong thủ chưởng chợt oanh ra, bên cạnh có tiếng nổ vang truyền đến, gian phòng không ngừng nứt nẻ sụp đổ. 

 

- Đi. 

 

Tham Lang vung tay lên, chúng cường giả Tiêu Môn dồn dập đạp mạnh xuống đất, tiếng răng rắc nứt vỡ vang lên liên hồi, tròng mắt chư cường giả lạnh lùng quét qua Tần Vấn Thiên, đồng thời rời đi. 

 

Sau khi đám người Tham Lang rời đi, Quân Mộng Trần và Tử Tình Hiên đi tới bên này, nhìn thấy Tần Vấn Thiên ngồi ở kia, Quân Mộng Trần hỏi: 

 

- Tần sư huynh, bọn họ thật vô lễ. 

 

Thần sắc Tần Vấn Thiên lại như thường, hắn nhìn Quân Mộng Trần một cái, cười nói: 

 

- Bảy ngày? Thế cứ nhẫn nại thêm mấy ngày, sau đó chúng ta liền rời khỏi Tiêu Môn. 

 

- Được, sư huynh, ta ở lại đây tu hành cùng với ngươi. 

 

Quân Mộng Trần gật đầu nói, tâm đầu Tần Vấn Thiên khẽ nóng lên, cười gật gật đầu, Tử Tình Hiên cũng lưu lại, tu luyện ở ngay cái nơi rách nát này. 

 

Năm ngày sau, chỉ thấy nơi này có một cỗ khí tức cuồng bạo cuốn thốc mà ra, khủng sợ chí cực, Tần Vấn Thiên và Tử Tình Hiên đứng ở bên cạnh nhìn, chỉ thấy trên người Quân Mộng Trần trán phóng ra tinh quang vô tận, Tinh Tượng của hắn xuất hiện, thể nội phát ra tiếng nổ, có khí thế xa xưa bạo phát mà ra, giống như một tôn Hồng Hoang mãnh thú, tiếng nổ cuồn cuộn vang lên không dứt, truyền tới tận phương xa. 

 

- Không ngờ Mộng Trần sắp đuổi kịp chúng ta, thật cao hứng thay cho hắn. 

 

Ánh mắt Tần Vấn Thiên lộ ra ý cười, rất cao hứng, đây đại khái là chuyện duy nhất khiến tâm đầu hắn sướng khoái trong đoạn thời gian gần đây. 

 

- Ừ 

 

Tử Tình Hiên cười lên gật đầu, lập tức quay sang nhìn Tần Vấn Thiên một cái, trong lòng nhịn không được có chút thổn thức, lần đầu tiên gặp mặt tu vị nàng là cao nhất, hiện giờ Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần đều ở cùng một cảnh giới với nàng, hơn nữa về mặt sức chiến đấu, nàng khả năng thành là người yếu nhất. 

 

Hai người bên cạnh nàng đều là thiên kiêu tuyệt đỉnh, nàng ở bên cạnh họ, không khỏi cảm thấy ảm đạm vô quang. 



 

Có tiếng phá không truyền lại, không ít cường giả Tiêu Môn nhìn về phía bên này, thấy là Quân Mộng Trần đang đột phá, không ít người vẫn ôm hai tay trước ngực, khẽ cười lạnh, cảnh giới Thiên Tượng tầng thứ sáu, sau khi đột phá cũng chẳng qua là Thiên Tượng tầng thứ bảy, cảnh giới như thế đặt ở Tiêu Môn quả thực không tính là gì. 

 

- Còn thời gian hai ngày cho ngươi suy xét, đừng có không biết điều. 

 

Có cường giả Tiêu Môn nhìn sang bên này quát nói, ở trong đám người kia, Lý Ngọc lặng lẽ chứng kiến hết thảy, hắn cũng nhìn thấy Tiêu Lãnh Nguyệt ở nơi xa, trên mặt lại thoáng hiện lên vẻ chán ngán, chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, đi tới trước mặt Tiêu Lãnh Nguyệt, mở miệng nói: 

 

- Lãnh Nguyệt. 

 

- Chuyện gì? 

 

Tiêu Lãnh Nguyệt nhìn Lý Ngọc hỏi. 

 

- Ở trong Tiêu Môn bồi ngươi không ít ngày giờ, cũng tính là vui vẻ, chẳng qua bây giờ ta tưởng muốn đơn độc đi ra Cổ Đế chi thành, từ đây, ta liền thoát ly Tiêu Môn, ngươi bảo trọng. 

 

Lý Ngọc nói lời từ biệt, khiến Tiêu Lãnh Nguyệt nghe mà thần sắc hơi biến, nói: 

 

- Lý Ngọc, Tiêu Môn cần ngươi. 

 

- Tiêu Môn chính là thế lực top 3 ở Cổ Đế chi thành, ngươi lại là cao thủ xếp hạng thứ sáu trên Đăng Tiên bảng, thêm ta không nhiều, thiếu ta không ít. Cáo từ. 

 

Lý Ngọc khẽ khom người, thân hình lập tức chợt lóe, trực tiếp rời khỏi nơi đây, Tiêu Lãnh Nguyệt nhìn theo thân ảnh Lý Ngọc, thần tình có phần mất tự nhiên. 

 

Lý Ngọc, lại chọn rời khỏi Tiêu Môn ngay lúc này, là bởi có gì bất mãn với nàng ư? 

 

 

 

 

 

 

 

 
Advertisement
';
Advertisement